VỢ TỔNG TÀI, EM NGOAN CHO ANH!



Anh cũng không để ý đến những ánh mắt quái dị xung quanh, cẩn thận lau sạch những mảnh vụn thủy tinh dính trên chân Tô Mục Tuyết, sau đó mới xỏ bàn chân nhỏ nhắn đó vào trong giày.

Sắc mặt Tô Mục Tuyết rất phức tạp, vẫn luôn im lặng không nói gì, cảm thấy như bản thân vừa mới quen biết Triệu Nam Thiên, người đàn ông luôn theo chủ nghĩa đại nam tử này, từ khi nào lại biết quan tâm săn sóc như vậy?
Triệu Nam Thiên đứng lên, nói với tên quản lý đó: “Tổng giám đốc Tô bị thương, để cô ấy đến bệnh viện xử lý trước, tôi sẽ ở lại giải quyết chuyện này.


Quản lý suy ngẫm lại, thấy bên ngoài tụ tập càng ngày càng nhiều người, chuyện này truyền ra bên ngoài cũng không có lợi, để hai người phụ nữ rời khỏi cũng sẽ phân tán bớt sự chú ý.

Hơn nữa, chỉ là hai người phụ nữ, có ở lại cũng trói buộc thêm, chỉ làm vướng tay vướng chân.

Quan trọng nhất là, nếu người bị hại rời đi rồi, thì chuyện này trở nên chẳng còn liên can gì đến hội Hoàng Đình nữa, sau đó anh ta muốn xử lý thế nào, chẳng phải đều thuận theo ý anh ta hay sao?
Lợi nhiều hơn hại, quản lý chỉ suy nghĩ chốc lát liền đồng ý.

Nhưng Tô Mục Tuyết lại phản đối: “Không được, tôi không đi, hôm nay tối muốn nhìn xem bọn họ định làm gì tôi, chẳng lẽ không còn luật pháp nữa hay sao?”

Cô bé thư ký đứng cạnh cũng hùa theo: “Đúng vậy, muốn đi thì cùng đi!”
Triệu Nam Thiên mắng cô bé thư ký: “Cô còn hùa theo khiến chuyện rối hơn à?”
Cô bé thư ký trừng to mắt, ấm ức đến mắt đỏ hoe.

Triệu Nam Thiên tự biết bản thân đã hơi nặng lời, nhưng cũng không kịp xin lỗi, chỉ kịp nói vội với Tô Mục Tuyết: “Cô mau đi xử lý vết thương trên mặt đi, bằng không sẽ lưu lại sẹo đấy, tôi ở lại nói chuyện với bọn họ, cùng lắm là bồi thường tiền, bọn họ cũng không dám làm gì tôi đâu.


“Tôi không đi!”
Tô Mục Tuyết cũng không dễ bị lừa như vậy, chuyện hôm nay vốn đã rất kỳ lạ rồi.

Nhưng hôm nay đầu óc cô cũng mơ hồ nặng nề, nhất thời không nghĩ ra ẩn khuất trong đó, nhưng dù chỉ có chút không đúng thôi, thì để Triệu Nam Thiên ở lại đây một mình, tuyệt đối cũng sẽ không gặp chuyện gì tốt.

Cô cũng biết mình ở lại cũng không giúp được gì, đến nỗi không kịp suy xét liệu có phải bản thân là đang lo lắng cho Triệu Nam Thiên hay không.


Triệu Nam Thiên thấy khuyên cô không được, liền hành động luôn.

Cô bé thư ký cũng hoảng sợ, cũng không biết Triệu Nam Thiên dùng thủ đoạn gì mà đợi đến khi cô ấy phản ứng lại, đã thấy Tô Mục Tuyết ngất xỉu.

Triệu Nam Thiên nhìn chằm chằm cô bé thư ký hỏi: “Tôi có thể tin tưởng cô không?”
Cô bé vội vàng gật đầu, cũng không diễn tả được cảm xúc trong lòng lúc này, lúc nãy nếu không nhờ người đàn ông trước mặt này, thì cô ấy đã bị hai tên đàn ông say xỉn kia khinh bạc rồi.

Tuy rằng nhìn người đàn ông này có vẻ rất hung dữ, nhưng lại rất quan tâm đến sếp, cũng không biết là có quan hệ gì với sếp?
Triệu Nam Thiên nói tiếp: “Vậy được, cô đưa cô ấy đến bệnh viên Đông Châu trước đi, tôi đưa cho cô số điện thoại của một người, cứ nói là bạn của tôi, thì khi đến đó sẽ có người chăm sóc cô ấy.


Cô bé thư ký ghi nhớ số điện thoại và tên của Triệu Nam Thiên, đến lúc ra đến cửa mới nhớ đến hỏi anh: “Vậy còn anh thì sao?”
Triệu Nam Thiên nở nụ cười ấm áp: “Cô đi trước đi, đợi tôi xử lý xong chuyện này sẽ đến tìm các cô!”
Đợi đến lúc hai người đi khỏi, cửa bên ngoài phòng bao liền bị chặn lại.

Quản lý liền cười lạnh: “Anh cũng to gan đấy, tốt nhất anh nên cầu nguyện tổng giám đốc Hàn không sao, nếu không hôm nay khó mà rời khỏi đây rồi!”
Triệu Nam Thiên lùi lại hai bước, ngồi lên ghế sô pha: “Tôi cũng hy vọng hắn không sao, nếu không thì quá dễ dàng cho hắn rồi!”


Bình luận

Truyện đang đọc