Chương 1032
Vu Chiến cũng phụ họa theo: “Đúng đó, Nam Thiên đừng lo lăng, người nhất định không sao, cậu đi nghỉ ngơi trước đi vào trong xe xe chợp mắt một lúc đi, ở đây có tôi và Khả Hân trông coi rồi.”
Triệu Nam Thiên miễn cưỡng cười nói: “Cám ơn!”
Miệng anh nói thoải mái như vậy nhưng làm sao có tâm trạng nghĩ đến việc nghỉ ngơi, huống chỉ là đi nghỉ, hiện tại anh còn không dám chớp mắt.
Anh là người đưa cô từ Giang Uyển trở về, cũng nói rằng anh sẽ chịu trách nhiệm với cô, còn hứa hẹn với dì Đào rằng anh sẽ chăm sóc cô thật tốt.
Nhưng kết quả thế nào?
Mới đi được một tuần, anh liền đưa người vào bệnh viện, lúc anh gọi điện cho dì Đào, anh thật sự không biết phải đối diện thế nào với sự chất vấn của dì ấy.
Lúc này Tô Mục Tuyết đang nằm trong phòng bệnh, mặc dù người không có chuyện gì nhưng cô vấn đang hôn mê.
Trên khuôn mặt cô tái nhợt trông như không có chút máu nào, ngay cả khi cô đang hít thở, lông mày cũng cũng đang nhăn lại!
Anh buồn phiền, cả lòng tự trách không thể che giấu.
Vừa rồi được bác sĩ nói anh mới biết, rằng Tô Mục Tuyết bị dị ứng với hải sản.
Anh đột nhiên cảm thấy người làm chồng như mình thật kém cỏi, lúc ở nhà Tô Mục Tuyết cũng không ăn hải sản, anh làm sao lại không để ý?
Buổi tối hôm nay còn cố tình gọi một bàn hải sản!
Càng nghĩ càng thấy tự trách mình, đang định tìm chỗ hút thuốc thì chợt nghe cách đó không xa có tiếng bước chân vội vàng đi đến.
Anh quay đầu nhìn trong vô thức, trong giây lát cả thân thể cứng đờ, là dì Đào!
Dì Đào sắc mặt lạnh lùng, đầu tóc có chút rối bù, có thể thấy được là dì vội vàng chạy đến đây.
Nhìn thấy Triệu Nam Thiên dì ấy vội vàng tiến lên: “Mục Tuyết đâu?”
Triệu Nam Thiên quay đầu dẫn đường: “Cô ấy đang truyền nước, dì đi cùng cháu…”
Lý Khả Hân ngồi ở cửa phòng bệnh, vừa nhìn thấy Triệu Nam Thiên trở lại, cô vội vàng đứng dậy: “Anh Nam Thiên anh Vu nói chạy đi mua hoa quả cho chị dâu…”
Nói xong liền thấy dì Đào mặt lạnh đi theo phía sau.
Triệu Nam Thiên không có giới thiệu, cũng không biết chào hỏi như thế nào, cô ta lễ phép gật đầu: “Xin chào…”
Cô ta không ngờ tới, dì Đào cũng không có phản ứng gì, dì ấy đi lướt qua như thể không nhìn thấy cô ta.
Dì Đào đưa tay ra mở cửa, Triệu Nam Thiên chưa kịp đi theo đã lạnh lùng nói: “Cậu đừng vào!”
Lúc dì ấy bước vào, Lý Khả Hân mới thở phào nhẹ nhốm.
Cô ta lấy tay võ võ ngực, lo lắng hỏi: “Anh Nam Thiên bày ấy là ai? Thật sự rất đáng sợi”
Cho đến bây giờ, Lý Khả Hân vần còn cảm thấy có chút sợ hãi, dì Đào đã gây rất nhiều áp lực cho cô, rất có khí thế bức người.
Nếu cô ta đoán đúng, đó hẳn là người nhà của Tô Mục Tuyết.
Nhưng Triệu Nam Thiên không có giới thiệu, ngấu nhiên cô ta cũng không dám đoán.
Xem dáng vẻ của dì ấy có lẽ là quan hệ huyết thống với Tô Mục Tuyết nhưng trông tuổi tác thì lại không giống, trông người còn quá trẻ.