“Đừng tưởng là tôi không hiểu đàn ông mấy người, bị tủi thân ở trước mặt bà xã thì sẽ muốn ra ngoài phóng túng một bữa, nhưng mà lại sợ có ảnh hưởng đến sau này, đúng thế không nào?”
Triệu Nam Thiên nghiêm mặt lại: “Chuyện này thật là không có!”
Mạnh Nhã bật cười khanh khách: “Nhìn anh bị dọa kìa, tôi chỉ trêu anh cho vui thôi mà!”
Vừa nói, cô ta vừa đẩy ly rượu vang đã uống một nửa ra trước mặt của Triệu Nam Thiên.
Triệu Nam Thiên ngơ ngác: “Đây là có ý gì?”
Mạnh Nhã liếm khóe mép trả lời anh ấy: “Rượu trị thương chứ sao, vì quan hệ bạn bè giữa chúng ta, miễn phí tặng anh một ly!”
Cô ta lại tự rót một ly rượu, vừa uống vừa rất hưng phấn nhìn Triệu Nam Thiên.
Triệu Nam Thiên bị cô ta nhìn đến mức vã mồ hôi, miễn cưỡng cầm ly rượu vang đỏ đưa lên miệng, nhấm một ngụm, ba phần là hương thơm của rượu, bảy phần còn lại thì chỉ có thể tự hiểu, không thể diễn tả bằng lời được.
Mạnh Nhã bò ra trên quầy bar, ngoắc ngón tay hỏi: “Hương vị thế nào hả?”
Triệu Nam Thiên lập tức khen ngợi không ngớt: “Rượu ngon!”
Mạnh Nhã lại hỏi thêm: “Vậy thì nói nghe xem nào.
”
Triệu Nam Thiên biết là cô ta muốn nghe điều gì, nhưng mà trước khi nói ra thì vẫn có chút nghi hoặc: “Tại sao chị lại có hứng thú đối với vấn đề tình cảm của người khác quá vậy?”
“Chưa từng yêu đương bao giờ, thế nên tôi mới tò mò thôi!”
Mạnh Nhã một tay chống cằm, cổ tay da trắng như tuyết, bàn tay hơi nắm lại, những ngón tay cong xếp lại như hình cánh hoa lan, mọi cử chỉ của cô ta đều toát ra vẻ quyến rũ đặc biệt của người phụ nữ đã trưởng thành.
Triệu Nam Thiên thu ánh mắt đang nhìn cô ta lại, người phụ nữ giống như Mạnh Nhã, sợ là bất cứ người đàn ông nào cũng khó mà có thể duy trì được trạng thái điềm tĩnh, nói cô ta chưa từng yêu ai, sao mà có thể thế được?
Mạnh Nhã liền như mở được hộp câu chuyện của mình ra: “Thật đấy, trước đây tôi chưa từng nhìn vừa mắt bất cứ người đàn ông nào, chỉ là coi tất cả những đàn ông xung quanh mình đều là đồ chơi mà thôi.
”
Đồ chơi?
Triệu Nam Thiên cười gượng gạo, với thủ đoạn của Mạnh Nhã thì đúng thật là có đủ tư cách để chơi đùa đàn ông trong bàn tay mình.
Anh ấy cũng bị gợi lên cơn tò mò: “Rồi sau đó thì sao?”
Mạnh Nhã cầm ly rượu lên: “Sau đó? Sau đó thì tôi muốn được yêu đương chứ sao! Nhưng mà người đàn ông mà tôi gặp thì quá là ngây thơ, hoặc là muốn nuốt chửng tôi đến mẩu xương cũng không thèm nhả ra, thế nên tôi không dám.
”
Triệu Nam Thiên không tiếp lời, một câu nói cũng không dám, trong những lời cô ta nói rốt cuộc là có chứa bao nhiêu chua xót đắng cay?
Mạnh Nhã lại uống thêm một ngụm rượu vang, tự mình bào chữa nói: “Rồi đến sau này, miễn cưỡng gặp được một thằng cha cũng được coi là thuận mắt, nhưng mà kết quả lại xuống tay muộn mất nửa nhịp!”
Nhất thời Triệu Nam Thiên không dám tiếp lời nữa, cũng đành tiếp tục uống một ngụm rượu, rồi sau đó mới kể lại câu chuyện của tối nay từ đầu đến cuối.
Mạnh Nhã nghe rất nhập tâm, cuối cùng thì thở dài: “Nói anh ngốc thì anh đúng là lại ngốc thật!”