Chương 1095
Cao Thanh Hương bấm một cái: “Còn giả bộ ngu ngơ, chẳng lẽ anh không nhìn ra ánh mắt Nhật Lê nhìn anh nhìn người khác không giống nhau sao!”
Triệu Nam Thiên cười sờ mũi: ‘Ánh mắt nhìn tôi khác biệt nhiều lắm!”
Cao Thanh Hương phì cười: “Anh chảnh chọe như vậy, còn có ai nữa?”
Triệu Nam Thiên cười đùa: ‘Cô đấy!”
Cao Thanh Hương trừng mắt: “Có sự coi trong của Nhật Lê vẫn không biết, anh còn dám trêu chọc tôi?”
Vừa nói, cô vừa đuổi đánh.
Chơi đùa mệt, cô tìm một băng ghế bờ sông ngồi xuống.
Bầu không khí bỗng nhiên yên lặng.
Cao Thanh Hương nhớ lại: ‘Còn nhớ lúc đó lớp mười một, tôi thích một nam sinh lớp bên cạnh, kết quả bị cậu ta từ chối.”
Triệu Nam Thiên cũng ngồi xuống theo: “Sao lại vẫn nhớ? Ngày đó cô thất tình la hét, kéo tôi và Vu Chiến cũng cô uống rượu, hình như cũng ở bờ sông, kết quả nôn ra cả người tôi!”
Cao Thanh Hương vừa nói tựa đầu vào trên bả vai Triệu Nam Thiên: “Còn nói đến ngày hôm sau, anh và Vu Chiến chặn cậu ta ở cổng trường, kết quả bị thầy chủ nhiệm bắt được!”
Triệu Nam Thiên không dám lộn xôn, sống lưng thẳng tắp hỏi: ‘Cô còn nhớ những thứ này sao?”
Cao Thanh Hương sửa lại mấy sợi tóc bị gió thổi phất phơ: “Dĩ nhiên! Lần đó anh và Vu Chiến, một người cõng một người ở trường chăm tôi, khiến tôi rất cảm động!”
Vừa nói, cô ngước mắt ngẩng đầu lên: “Nói, lúc đó có phải anh thích tôi không?”
Triệu Nam Thiên cả người cứng đờ, che giấu nói: ‘Cô thật sự say rồi, tự tin lấy đâu ra vậy? Khi đó cô vừa đen vừa gầy, đeo một cái kính dày như cái đít chao, không có ngực, không có mông!”
“Không thích Dương Nhật Lê đi thích cô? Tôi mù chắc!”
Cao Thanh Hương đấm vài cái: “
Con bà nó, Triệu Nam Thiên anh quá đáng rồi đó!”
“Dương Nhật Lê dậy thì sớm, có ngực có mông, anh sao lại không chấp nhận cô ấy?”
Triệu Nam Thiên nghiêm tức nói: “Lúc đó tôi rất nghe lời, gia đình không cho yêu thương!”
Cao Thanh Hương do dự một chút, vốn muốn thổ lộ tình cảm trong lòng, những lời nói đến đầu môi, cuối cùng vấn là kiềm chế không nói ra.
Hai người bây giờ đã không có bất kì khả năng nữa rồi, nói ra chẳng qua là thêm đau thương thôi.
Thở dài một hơi cô đột nhiên hỏi: “Nói đi, anh gọi tôi ra ngoài, rốt cục muốn hỏi cái gì?”
Triệu Nam Thiên do dự một chút, liền không nói gì.
Cao Thanh Hương cười : “Thật ra anh không cần phải nói tôi cũng biết anh đến sở khoa học kỹ thuật, không phải làm việc đơn giản như vậy chứ?”
Lần này đến phiên Triệu Nam Thiên bất ngờ: “Sao cô biết?”
Cao Thanh Hương liếc mắt: “Tôi không ngốc, anh ưu tú như vậy, nếu không phải có mục đích khác, làm sao có thể đến chỗ tôi làm bảo vệ được chứ?”
“Hơn nữa sau đó tôi xem qua hồ sơ tài liệu vê anh, trừ tên họ và giới tính, tất cả tài liệu còn lại đều là giả, đến thông †in trung học cũng là sail”