Chương 597
Về tính kiểm soát gay gắt của dì Đào, trước đây cô từng có suy nghĩ chống đối, kết quả vì Từ Hoa Dương bỏ cuộc giữa chừng mà cô đã phải chịu thương tích đầy mình.
Lần này khó khăn lắm cô mới lấy hết dũng khí thêm lần nữa nhưng Triệu Nam Thiên lại tệ như thế.
Tô Mục Tuyết cảm thấy sức lực trong người mình đang bị mất dần từng chút một, trái tim cô cũng đang từ từ rơi xuống vực sâu.
Triệu Nam Thiên cắt ngang lời bà ta: “Ngại quá, dì Đào, cháu không hỏi chuyện này.”
Lần này đến lượt dì Đào thắc mắc: “Vậy là gì?”
Triệu Nam Thiên chau mày hỏi: “Nếu như trả lại số tiền vay một trăm tỷ thì dì sẽ đồng ý cho cháu và Tô Mục Tuyết qua lại với nhau sao?”
Dì Đào nói với vẻ khinh thường: “Cậu đang nói đùa với tôi sao? Đó là một trăm tỷ, không phải trăm triệu!”
Triệu Nam Thiên vẫn nói với giọng trịnh trọng: “Cháu không nói đùa.”
Dì Đào cảm giác không nhìn thấu được anh, bà ta nói: “Nếu như cậu không làm được thì sao?”
Triệu Nam Thiên nhún vai và nói: “Đơn giản, cháu sẽ chủ động rời khỏi.”
Ánh mắt của Tô Mục Tuyết dần có sức sống trở lại, cô đang định lên tiếng thì bị Triệu Nam Thiên dùng ánh mắt ngăn cô lại.
Cô hiểu hoàn cảnh gia đình của Triệu Nam Thiên, một trăm tỷ không phải là con số nhỏ, anh định đi đâu tìm số tiền đó?
Đúng là khi nhà cũ bị tháo dỡ thì sẽ nhận được một số tiền bồi thường không nhỏ nhưng chuyện này hoàn toàn không thiết thực.
Thứ nhất, tháo dỡ là chuyện chưa chắc chắn, chính quyền khu vực vẫn chưa đưa ra thông báo chính thức, tất cả mọi thứ chỉ là tin đồn, muốn lấy được số tiền di dời này trước cuối tháng là chuyện không thể nào.
Thứ hai, dù cho thuận lợi lấy được tiền bồi thường thì nhiều nhất cũng chỉ được hơn ba chục tỷ, sao có thể có giá một trăm tỷ?
Hơn nữa, với tình hình phức tạp của nhà họ Triệu thì dù cho thật sự có được một trăm tỷ thì lẽ nào có thể rút ra cho anh tùy ý sử dụng sao?
Chắc cả nhà chú hai sẽ tìm tới nhà mà đánh mất.
Dì Đào cười lạnh lùng, dường như nhìn sơ qua là đã biết được tâm tư của Triệu Nam Thiên, bà ta nói: “Muốn kéo dài thời gian sao? Triệu Nam Thiên, tôi nói cho cậu biết, thời gian tôi đồng ý cho cậu chút thời gian, bất kể cậu có kế hoạch gì thì cũng cẩn thận mất cả chì lẫn chài.”
Triệu Nam Thiên trả lời chắc như đinh đóng cột: “Không thành vấn đề, vậy chúng ta cứ quyết định như vậy đi.”
Dì Đào nhất thời ngây ra, nhìn Triệu Nam Thiên chằm chằm một lúc lâu nhưng vẫn không nhìn ra được gì.
Bà ta tự cho rằng mình đã nhìn thấu hết mọi thủ đoạn xấu xa của người đàn ông này nhưng tình hình trước mắt khiến bà ta thấy hơi bối rối.
Trực giác nói cho bà ta biết rằng Triệu Nam Thiên đang giở trò nhưng dù cho bà ta có nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được một cách giải thích hợp lý.
Đứng ở lập trường của Triệu Nam Thiên, bây giờ rời khỏi Tô Mục Tuyết thì lấy được năm triệu và căn nhà là chuyện trong tầm tay.
Thật sự đợi đến cuối tháng, nếu không lấy ra được một trăm tỷ thì cũng sẽ không lấy được mười tám tỷ và căn nhà, hơn nữa còn phải cuốn chiếu cút khỏi đó.