VỢ TỔNG TÀI, EM NGOAN CHO ANH!



Là thông cảm, quan tâm, hay là ám chỉ chuyện tình cảm?
Triệu Nam Thiên tự cho là mình có EQ cao, nhưng một lúc lâu vẫn không đoán được mục đích thật sự của Mạnh Nhã.

Đặc biệt là khi ngước mắt nhìn lên trên phòng, giống như là có một sức hút kỳ bí nào đó.

Trong đầu cũng đột nhiên nghĩ tới nội dung tin nhắn kia, để cửa cho anh?
Rốt cuộc là vào, hay là không vào đây?
Triệu Nam Thiên lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, những mảnh ghép vụn vặt từ khi mới gặp Mạnh Nhã cũng dần hiện lên trong tâm trí anh.

Khi mới vào Giang Uyển, anh vẫn còn chưa quen, hơn nữa Tôn Mập còn thường xa lánh, nếu không phải có Mạnh Nhã ở phía sau giúp đỡ, có lẽ anh đã không thể làm nổi.

Hai người từng nói chuyện suốt đêm không chỉ một lần, cũng không chỉ một lần cùng nhau uống rượu, vì vậy mà trong khoa bảo vệ lúc ấy có không ít lời đồn đại vớ vẩn về hai người.

Nhưng Mạnh Nhã chưa từng để trong lòng.

Cảm xúc của Triệu Nam Thiên lúc đó khiến anh còn tưởng mình đã gặp được tình yêu.


Kết quả lại xảy ra chuyện với Tô Mục Tuyết, làm đảo lộn tất cả kế hoạch của anh.

Xuất phát từ trách nhiệm của một người đàn ông, Triệu Nam Thiên không thể nào không gánh vác.

Vì vậy một khoảng thời gian dài sau đó, anh thậm chí còn cố tình xa cách Mạnh Nhã.

Kết quả không ngờ, người phụ nữ này có vẻ như trước giờ chưa từng đi quá xa.

Khi còn đang miên mang suy nghĩ, anh đã tới ngay gần cửa phòng Mạnh Nhã, rốt cuộc có nên gõ không đây?
Tô Mục Tuyết nằm trên giường, trằn trọc một lúc lâu vẫn không thể ngủ được.

Cho dù ngủ rồi cũng rất nhanh bừng tỉnh, trong đầu toàn là bóng dáng Triệu Nam Thiên vừa rồi rời đi.

Rốt cuộc anh nhận được tin nhắn của ai, vì sao lại đột nhiên rời đi?
Nhìn bước chân vội vàng của anh, chẳng lẽ bệnh tình của dì Triệu có biến chuyển gì?

Nghĩ tới đây, Tô Mục Tuyết lại có chút áy náy.

Trong khoảng thời gian từ đó tới nay, Triệu Nam Thiên vì chăm sóc cô mà đi đi lại lại Giang Uyển với bệnh viện.

Thậm chí vì muốn kiếm thêm thu nhập, anh còn nhận chức bảo vệ ở vũ trường.

Mà từ sau khi mẹ Triệu tỉnh lại, cô vẫn còn chưa tới thăm bệnh lần nào.

Nghĩ như vậy, Tô Mục Tuyết đột nhiên phát hiện, đúng là mình có chút quá đáng.

Buổi sáng, dì Đào còn dẫn theo Từ Hoa Dương tới gõ cửa, dáng vẻ diễu võ dương oai, vẻ mặt đầy khinh bỉ.

Kết quả hôm nay cô mệt mỏi với Từ Hoa Dương cả ngày thì không nối, buổi tối còn cả đêm không về.

Triệu Nam Thiên là một người đàn ông, oán giận hai câu thì có làm sao?
Cho dù đánh Từ Hoa Dương thì sao chứ, chẳng lẽ lại bảo anh trơ mắt nhìn mình bị người đàn ông khác cướp đi sao?
Đứng ở góc độ của Triệu Nam Thiên suy nghĩ, Tô Mục Tuyết phát hiện thì ra nỗi tức giận trong lòng cũng không khó giải quyết đến vậy, còn về ý nghĩ đường ai nấy đi lúc trước, đã bị cô vứt sang một bên từ lâu rồi.

Cô lấy điện thoại di động ra, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn mở ra khung trò chuyện, nhưng sau đó nửa ngày vẫn không làm gì.




Bình luận

Truyện đang đọc