VỢ TỔNG TÀI, EM NGOAN CHO ANH!



Nhưng mà so sánh với nơi trước kia Khổng Như Nguyệt ở, đây quả thực chính là một cái trên trời một cái dưới đất.

Nơi này tổng cộng có hai tầng, ba phòng ngủ một khách hai nhà vệ sinh, cộng thêm một thư phòng, phòng ngủ chính rất lớn, còn có bồn tắm cùng phòng để quần áo.

Khổng Như Nguyệt dạo qua một vòng, cảm thấy cực kỳ thỏa mãn nói, “Ai da, những ngày tháng sau này ở Đông Châu, em đã chuẩn bị xong cho những ngày tháng sống cực khổ, thật là không nghĩ tới, thế nhưng còn có thể hưởng thụ một không gian riêng tư như vậy!”
Triệu Nam Thiên cảm thấy kỳ quái, khi anh ấy lần đầu tiên nhìn thấy người phụ nữ này liền có nghi hoặc, luôn cảm thấy khí chất của cô ấy rất độc đáo, không giống như là người phụ nữ của các gia đình bình thường.

Hiện giờ nghe cô nói những lời này, càng thêm cảm thấy kỳ quái, cái gì mà nói chuẩn bị xong để sống những ngày tháng cực khổ? Chẳng lẽ cô ấy trước kia chưa từng có chịu khổ sao?
Nghĩ nghĩ, Triệu Nam Thiên lại cảm thấy không có gì, hiện nay những người con gái, từ nhỏ đều là được cha mẹ nuông chiều ở trong lòng bàn tay, cứ cho là hoàn cảnh gia đình không tốt, chỉ sợ cũng không phải chịu cực khổ gì.

Không đợi anh lại suy nghĩ tiếp, Khổng Như Nguyệt đã nhảy lại đây, không coi ai ra gì ôm cánh tay Triệu Nam Thiên, “Anh Nam Thiên, em một mình ở căn nhà lớn như thế này em có chút sợ hãi.



Cô cũng không biết vì sao, rõ ràng mới quen biết với Triệu Nam Thiên không bao lâu, lại luôn có cảm giác vô cùng quen thuộc, cái cách làm nũng tất cả đều thuận theo tự nhiên, không hề có dáng vẻ kệch cỡm.

Triệu Nam Thiên ngạc nhiên, “Vậy em muốn thế nào? Trả lại nhà cho giám đốc Phương, đổi một căn nhà nhỏ hơn?”
Khổng Như Nguyệt nén cười, người này tại sao lại là gỗ mục khó đẽo chứ?
Cô cười trộm một tiếng, lúc này mới đỏ mặt nói: “Anh Nam Thiên anh đang ở đâu? Là ở ký túc xác dành cho công nhân của công ty sao? Nếu không dọn qua đây hai chúng ta sống cùng nhau?”
Nói xong, cô lại lo lắng Triệu Nam Thiên hiểu lầm, vội vàng đỏ mặt giải thích, “Cái đó, em là muốn nói…… Nơi này phòng nhiều, một mình em ở thì hơi đáng tiếc!”
Triệu Nam Thiên cũng rất thích cảm giác ở bên Khổng Như Nguyệt, luôn cảm thấy cô như là hạt dẻ cười, nhưng loại chuyện như thế này thật đúng là không dám dễ dàng đồng ý.

Nghĩ nghĩ, anh ta mới mở miệng từ chối, “Không được, anh phải về nhà ở.


Nói xong, Triệu Nam Thiên tự mình cảm thấy buồn cười, căn biệt thự kìa của Tô Mục Tuyết, đối với anh mà nói được tính là nhà không?
Khổng Như Nguyệt nghe thấy Triệu Nam Thiên phải về nhà ở, cũng không cách nào miễn cưỡng, chẳng qua khuôn mặt nhỏ tràn đầy sự thất vọng.


Từ Minh lúc này mới tiến lên, “Cái đó…… Anh Nam Thiên là người bận rộn, nhưng tôi có thời gian đây!”
Khổng Như Nguyệt hừ một tiếng, “Anh lại đẹp quá đi!”
Từ Minh ngẩng đầu lên trời thở dài, làm bộ đáng thương tâm đau khổ muốn chết, làm mọi người vui đến ngã ngửa.

Phòng sạch sẽ, cũng không có gì có thể thu dọn, chờ đoàn người dọn dẹp xong, Khổng Như nguyệt xoa xoa bụng nhỏ, đáng thương hề hề nói: “Đói bụng!”
Triệu Nam Thiên gật đầu, “Đi thôi, tôi mời mọi người ăn cơm.


Khổng Như Nguyệt nghiêm mặt, “Không được, hôm nay nếu không phải hai người hỗ trợ, nói không chừng em hôm nay phải ngủ ở đầu đường xó chợ, bữa cơm này nhất thiết phải do em mời!”
Từ Minh cũng đi theo sau hừ một tiếng, “Coi như em còn có chút lương tâm.


Khổng như Nguyệt quay đầu lại làm một cái mặt quỷ, kéo cánh tay Triệu Nam Thiên đi ra cửa.




Bình luận

Truyện đang đọc