Nhưng Trương Vũ không cam tâm, hất cánh tay của Triệu Nam Thiên ra và nói: “Muốn đi sao? Không được, nếu hôm nay anh không giải thích rõ chuyện này cho tôi, tôi sẽ không đi đâu cả! Tôi sẽ gọi cảnh sát và tố cáo anh là một tên lưu manh!”
Triệu Nam Thiên vừa rồi trong lòng cũng cảm thấy xấu hổ, tuy rằng là hiểu lầm, nhưng dù sao thì vẫn là bất lợi cho thanh danh con gái nhà người ta, nhưng Trương Vũ hiện tại lại thích làm lớn chuyện, trong lòng có hơi khó chịu.
Chuyện này, anh ta không nghe mình giải thích thì thôi, thậm chí còn không nghe Liễu Nhiên giải thích, còn muốn làm cho mọi chuyện tồi tệ hơn, anh ta không nghĩ cho cảm nhận của Liễu Nhiên hay sao?
Thậm chí vợ chồng còn phải để ý việc bắt quả tang ngọai tình, chưa kể họ chỉ là bạn trai bạn gái thông thường, chưa đến giai đoạn tính chuyện cưới xin nữa.
Hơn nữa vừa rồi hai người cách xa nhau như vậy, anh còn tránh né nhìn đi chỗ khác, có gì là mờ ám đâu/
Anh coi như đã nhìn ra được, Trương Vũ này là người không hiểu chuỵen, rõ ràng là người nhỏ mọn, đố kỵ!
Triệu Nam Thiên không nói gì, cởi áo khoác ném cho Liễu Nhiên.
Liễu Nhiên hiểu ra, lập tức dùng áo khoác che người lại.
Sau đó anh không nói gì liền nắm lấy Trương Vũ lôi ra bên ngoài đi, “Đi, chúng ta đi ra ngoài nói chuyện!”
“Mày làm gì thế? Bỏ ra! Mày giỏi thì động vào tao thử xem!”
Trương Vũ muốn giằng ra, nhưng Triệu Nam Thiên chẳng thèm để ý?
Giữ chặt cổ áo của anh ta, giống như lôi con gà con vậy, khiến cho Trương Vũ giãy giụa cũng vô dụng.
Sau đó, cửa phòng bị anh đóng chặt!
Liễu Nhiên giữ chặt chiếc áo khoác trên tay, đôi mắt ươn ướt.
Tình yêu trong mắt của cô ấy vốn dĩ là hy vọng tìm được một người bạn trai anh tuấn, có công việc tốt, có thể làm cho cô ấy hạnh phúc.
Vì vậy, Trương Vũ, làm việc trong một công ty nước ngoài, mới có thể nổi bật hơn so với những người theo đuổi cô ấy.
Nhưng sau ngày hôm nay, cô ấy mới nhận ra rằng anh chàng này thật sự là quá trẻ con, là bạn trai cô mà không chu đáo bằng một phần người ngoài như Triệu Nam Thiên.
Đặc biệt là biểu hiện đầy khí chất và trách nhiệm của Triệu Nam Thiên lúc nãy đã khiến cô ấy gần như bị mê hoặc, chỉ cần cô ấy nhắm mắt lại, trong đầu đều là bóng lưng của anh.
Anh ấy rõ ràng cũng trạc tuổi Trương Vũ, ngoại trừ công việc không bằng anh ta ra thì hơn hẳn Trương Vũ về khả năng xử lý sự việc và tính tỉ mỉ!
Hoàn hồn lại, cô ấy liền không dám có suy nghĩ đó nữa.
Mặc quần áo xong, liền vội vàng kéo hai người kia đi vào.
Sau khi bình tĩnh một hồi, cơn tức giận của Trương Vũ đã nguội đi rất nhiều, nhưng ánh mắt nhìn về phía Triệu Nam Thiên vẫn sự thù địch.
Triệu Nam Thiên thấy đau nhức cả đầu, không biết vì sao lại vướng vào chuyện như thế này?
Anh không thèm nói chuyện vớ vẩn với tên này nữa, “Tốt rồi, cô tự mình nói chuyện với anh ta đi”.
Liễu Nhiên khịt mũi, “Có gì mà cần giải thích? Hai chúng tôi không làm sai chuyện gì, giải thích cái gì?”
Đúng lúc này, bên ngoài có người đi vào, là tiếng của Khổng Như Nguyệt, “A, mọi người đều ở đây hả, giải thích cái gì vậy?”
Cô ấy vừa mới từ bên ngoài đi vào, không có nghe thấy phần trước, chỉ nghe được nửa câu phía sau.
Chưa thấy ai trả lời thì đột nhiên nhìn thấy trên mặt Triệu Nam Thiên có vết bầm, “Ôi, anh Thiên, anh làm sao thế này?”