Chương 658
Thấy Triệu Nam Thiên không để tâm đến lời mình nói, cô ta có chút buồn bực: “Này, tôi đang nói chuyện với anh đấy, anh có nghe thấy không?”
Triệu Nam Thiên lắc đầu: “Cô nói cái gì?”
Đường Bảo Khiết sắp bị anh chọc cho tức phát điên lên: “Tôi nói tên đó cực kỳ hung ác, không phải kẻ bắt cóc bình thường, người bị thương hôm trước còn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt kìa!”
Triệu Nam Thiên ngẩng đầu hỏi: “Sau đó thì sao?”
Đường Bảo Khiết nghĩ tới đây: “Sau đó? Sau đó anh nên chờ cảnh sát tới đi, một mình anh không nên manh động làm liều như vậy!”
“Không thể đợi thêm được nữa.”
Đường Bảo Khiết đưa tay ra trấn an: “Tôi đã báo cáo tình hình cho cảnh sát rồi, nhiều nhất là mười phút nữa cảnh sát sẽ tới nơi. Anh có chắc chắn rằng muốn vào đó một mình không?”
“Mười phút là đủ rồi.”
Triệu Nam Thiên gạt tay cô ta ra, ném chiếc vali cho phụ lái.
Đường Bảo Khiết giữ chắc cửa xe: “Tôi biết cá nhân anh có chút năng lực, nhưng anh đừng quên mất thân phận của mình, bây giờ anh chỉ là một người bình thường không hơn không kém, mặc dù đến một lúc nào đó tôi có thể giúp anh chứng minh điều đó, nhưng thực sự nó sẽ là một rắc rối rất lớn nếu như bây giờ tôi không giữ anh lại!”
Triệu Nam Thiên bất lực: “Cô nghĩ đi đâu vậy? Cô đừng lo lắng, tôi đi cứu người chứ không phải đi gây chuyện. Những việc còn lại tôi sẽ nhờ cô và cảnh sát giúp tôi giải quyết nốt.”
Đường Bảo Khiết khịt khịt mũi: “Tôi phải nhắc nhở anh, cái một tỉ đó là tôi cho anh mượn, nếu anh thực sự làm mất, anh phải trả lại toàn bộ số tiền đó cho tôi!”
Nhìn anh lái xe đi rồi, Đường Bảo Khiết mới quay lại xe, nhanh chóng mở máy khởi động xe.
Vali được đặt làm đặc biệt ở chín nơi, ngoài chức năng giám sát còn có thiết bị định vị và camera, đề phòng!
Triệu Nam Thiên vừa lái xe qua góc phố, liền cảm thấy như bị theo dõi.
Phóng xe thẳng về phía trước khoảng năm trăm mét, trước mặt chính là cánh cổng đổ nát của xưởng máy móc được khóa bằng xích sắt.
Bất đắc dĩ, anh chỉ có thể xuống xe, xách vali đi vài từ ngách cửa lớn.
Sân xưởng nhà máy cỏ dại mọc um tùm, dọc con đường lốm đốm những lát đá nhỏ xuất hiện duy nhất trong tầm mắt chính là đường đi bước thẳng vào xưởng.
Khu nhà xưởng hơi đổ nát, có những đống sắt vụn đồng nát đã bị tháo dỡ thành nhiều mảnh.
Không đợi bước tiếp, đột nhiên có người hét lên thất thanh: “Đứng yên ở đó đừng cử động!”
Triệu Nam Thiên nhìn lên trên, có một người đàn ông đang đứng ở cầu thang lầu hai, ánh mắt u ám, trên tay đang nghịch dao găm.
Anh không để tâm đến điều đó, trong quá khứ, anh đã từng đối phó với cả những tên tội phạm hung ác nhất khi anh thực hiện nhiệm vụ của mình, bây giờ nhìn người đàn ông kia anh cảm thấy hắn ta chỉ là một món đồ chơi vặt vãnh.
Tuy nhiên, lời nhắc nhở vừa rồi của Đường Bảo Khiết không phải không có lý do, bởi vì thân phận bây giờ của anh khác nhau, hơn nữa địa vị cũng khác.
Trước đây nhiệm vụ yêu cầu, có người gây chuyện có thể cho anh điểm mấu chốt, chẳng qua chỉ là cách chức hoặc trừng phạt, sẽ không tổn hại đến xương cốt.