Tô Mục Tuyết chán ghét nói: “Không dám đắc tội là để hợp tác công bằng với anh ta.
Nếu như tôi phải bán đứng thân thể mới cứu được công ty thì khi nào tới lượt hạng người đó?”
Mặc dù khó nghe, nhưng cũng đã rõ ràng, cô với người đàn ông kia thật sự không có quan hệ gì.
Triệu Nam Thiên xấu hổ, thì ra lúc trước chỉ là hiểu nhầm, mình đã hiểu nhầm cô ấy.
Cho dù anh không ra tay thì chắc hẳn Tô Mục Tuyết cũng có cách giải quyết tình huống đó.
Nhưng anh lại vì thống khoái nhất thời mà khiến sự cố gắng của Tô Mục Tuyết tan thành mây khói.
Anh càng nghĩ càng áy náy: “Xin lỗi, tôi hiểu nhầm cô, tôi không nên xúc động như vậy…”
Tô Mục Tuyết lại không cảm kích: “Anh đừng nói xin lỗi tôi.
Anh có hiểu lầm hay không đều không liên quan tới tôi, bởi vì tôi không quan tâm!”
Triệu Nam Thiên cười khổ.
Người phụ nữ này đúng là bướng bỉnh.
Nếu thật sự không liên quan, không sợ mình hiểu nhầm thì cô ấy còn giải thích với mình làm gì? Anh cũng không vạch trần mà vội vàng phối hợp với cô: “Vâng vâng vâng, là tôi tự đa tình, tôi cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, tôi ăn no rửng mỡ lo chuyện bao đồng.”
Tô Mục Tuyết hừ lạnh: “Anh biết là được rồi.”
Triệu Nam Thiên bỗng nhớ tới một chuyện: “Cô ăn tối chưa?”
Tô Mục Tuyết tội nghiệp xoa bụng: “Tổng giám đốc Mã chỉ lo chuốc say tôi, không cho tôi ăn gì hết.”
“Trong nhà cũng không có đồ ăn à?” Hỏi xong, Triệu Nam Thiên bỗng cảm thấy câu hỏi này rất ngu ngốc, nếu thật sự có đồ ăn thì cô ấy cũng sẽ không bị đói.
Quả nhiên, Tô Mục Tuyết lắc đầu.
Triệu Nam Thiên vội nói: “Cô chờ một lát, tôi vào bếp nhìn xem.”
Anh tìm một lượt trong bếp, nhanh chóng lấy mấy quả trứng gà, một bó hành lá trong tủ lạnh, còn có nửa bao gạo, đều là lần trước nấu cơm còn dư.
Nửa tiếng sau, mùi cơm thơm bay ra từ nhà bếp.
Tô Mục Tuyết bị thu hút, im lặng đi đến cửa bếp, nhìn bóng dáng bận rộn bên bệ bếp, sự tủi thân và bất lực lúc trước đều biến mất tăm, thay vào đó là nụ cười ngu ngơ.
Cô bỗng kinh hãi, mình bị sao vậy?
Bởi vì nguyên liệu nấu ăn có hạn nên không làm ra được món ngon xuất sắc nào.
Chờ cơm chín, Triệu Nam Thiên dứt khoát làm món cơm chiên trứng đơn giản nhất.
Nhưng đối với Tô Mục Tuyết mà nói đã là món ngon tuyệt vời rồi.
Hạt gạo vàng ươm phối hợp với hành lá xanh nhạt khiến cô rất có khẩu vị, một đĩa cơm chiên trứng đầy ắp nhanh chóng bị tiêu diệt sạch sẽ.
Cô không để ý hình tượng lau miệng: “Triệu Nam Thiên, đây là cơm chiên trứng ngon nhất tôi từng ăn.
Tôi thấy anh theo nhầm nghề rồi, làm bảo vệ làm gì? Anh nên đi làm đầu bếp.
Chỉ dựa vào tay nghề của anh thì không hề thua kém đầu bếp Michelin đâu!”
Triệu Nam Thiên buồn cười.
Mặc dù anh rất tin tưởng vào tay nghề nấu nướng của mình, nhưng cũng chỉ hơn người thường mà thôi, hoàn toàn không bằng Tô Mục Tuyết đánh giá.
Thấy Tô Mục Tuyết thỏa mãn, anh rất có cảm giác thành tựu: “Sau này cô muốn ăn gì thì nói với tôi, tôi tới đây nấu cho cô.”
Tô Mục Tuyết trợn trắng mắt: “Thôi đi, đừng cho rằng anh nấu cơm chiên trứng cho tôi thì tôi sẽ tha thứ cho anh!”
Triệu Nam Thiên vội gật đầu: “Vâng vâng vâng, sau này xem biểu hiện của tôi, tóm lại gọi lúc nào tới lúc đó, sẽ không để nữ thần Tô bị đói!”
Thấy anh thành khẩn nhận lỗi, Tô Mục Tuyết rất hài lòng, nhưng vẫn không chịu thua: “Ê Triệu Nam Thiên, người ta thường nói quân tử xa nhà bếp, anh thì cả ngày cứ chui vào bếp, không sợ mất mặt à?”
Trải qua lần này, Triệu Nam Thiên xem như hiểu được tính nết của cô gái này, mồm nói với suy nghĩ là hai chuyện khác nhau, thường thì nói càng ác, trong lòng lại càng quan tâm.
Nếu cô ấy thật sự không thèm quan tâm thì mới lười mắng người khác, làm gì có chuyện nói nhảm với mi? Đây chính là logic của nữ thần, vừa điêu ngoa vừa không nói lý.
Cho nên nghe Tô Mục Tuyết chèn ép, Triệu Nam Thiên chẳng những không giận mà còn thở hắt ra: “Có gì đâu mà mất mặt, tôi có phải quân tử đâu.”