VỢ TỔNG TÀI, EM NGOAN CHO ANH!



Triệu Nam Thiên lại cảm thấy có lỗi: “Thật ra những lời cô nói tôi đều hiểu cả, có điều tôi hy vọng cô có thể cho tôi chút thời gian.


Tô Mục Tuyết không muốn tiếp tục tranh cãi nữa: “Được rồi, tôi không xen vào chuyện của anh nữa, tôi mệt rồi, anh đi ra ngoài đi.


Tuy rằng cô không có ý xem thường anh nhưng sau này phải làm sao đây, dựa vào thân phận của Triệu Nam Thiên, cho dù qua được cửa của cô, nhưng nhà họ Tô thì sao?”
Nhà họ Tô cũng không phải chỉ có mình dì Mai như hổ rình mồi, nhưng họ hàng ra vẻ đạo mạo trang nghiêm đó, có ai dễ đối phó đâu!
Quan trọng hơn là cha còn đang ở trong phòng chăm sóc đặc biệt ICU, một khi ông ấy biết được sự tồn tại của Triệu Nam Thiên, ông ấy sẽ làm gì đây?
Đối với người đàn ông cô vừa kính vừa hận này, Tô Mục Tuyệt không có cách nào phản kháng.

Hôm sau, Tô Mục Tuyết dậy sớm.

Khi đi xuống cầu thang cô còn cân nhắc sẽ hóa giải mâu thuẫn với Triệu Nam Thiên, có điều cũng chỉ tạm thời áp vấn đề xuống thôi, nếu không giải quyết triệt để, sớm hay muộn cũng sẽ bùng phát thêm lần nữa.


Nhìn bữa sáng được bày ngăn nắp trên bàn ăn, cô không khỏi cười khổ.

Nếu cô chỉ là con gái của một gia đình bình thường, có thể gặp được một người đàn ông biết nóng biết lạnh, còn không cho cô xuống bếp, không can thiệp vào công việc của cô như Triệu Nam Thiên thì thật là phù hợp.

Nhưng xuất thân từ nhà họ Tô, ngay từ đầu đã định sẵn cô không thể ở bên một người đàn ông bình thường.

Cho dù cô có tình nguyện cho Triệu Nam Thiên chút thời gian, nhưng nhà họ Tô sẽ cho cô thời gian sao?
Ăn một chút đồ ăn, Tô Mục Tuyết cũng không vội đi làm mà ngồi ở sô pha xem báo.

Triệu Nam Thiên ngạc nhiên hỏi: “Hôm nay không đi làm sao?”
“Tôi và vài quản lý cấp cao của công ty muốn tới tập đoàn Đại Phong tham quan, lát nữa có xe tới đón tôi.


Nếu như hôm qua đã nói ra rồi thì Tô Mục Tuyết cũng không cố tình gạt Triệu Nam Thiên nữa, thời gian gần đây, cô phải thay mặt tập đoàn Tô Phong tiếp xúc với tập đoàn đại Phong thông qua Từ Hoa Dương, đây là điều không cách nào tránh khỏi.

“Ở xa lắm sao? Vậy tối nay cô có về nhà ăn cơm không?”

“Ở khu công nghiệp, chắc là sẽ không về, tập đoàn Đại Phong sẽ chiêu đãi bữa tối.


Nói dứt lời, bên ngoài có tiếng còi xe vang lên.

Triệu Nam Thiên đứng ở cửa sổ nhìn, không phải xe của Từ Dương Hoa mà là chiếc xe thương vụ Mercedes Benz của tập đoàn Tô Phong.

Thấy Tô Mục Tuyết đang đi giày, đột nhiên anh lại nhớ tới một chuyện: “Đúng rồi, hôm nay tôi muốn dùng xe một chút.


Tô Mục Tuyết cũng không hỏi nguyên nhân, mở tủ giày ra, lấy chìa khóa từ trong ngăn kéo ra.

“Đây là chìa khóa dự phòng, sau này không cần phải nói với tôi, nếu như xe có ở nhà thì anh cứ việc đi.


Nói rồi, cô lại nhắc nhở thêm một câu: “Nhớ đổ đầy xăng cho tôi!”
Nhìn Tô Mục Tuyết rời đi, trong lòng Triệu Nam Thiên lại dâng lên một cảm giác khó hiểu không nói nên lời.




Bình luận

Truyện đang đọc