Chương 867
Bạch Thanh Bình lắc đầu, lau lau khóe miệng của anh ta.
Anh ta nhìn rất chật vật, kỳ thật thương tổn cũng không nặng.
Một mặt là năng lực kháng đòn của anh không yếu, nhưng ở một phương diện khác, cũng là đối phương không có hạ thủ nặng tay.
Nghĩ đến chỗ này, anh ta đối với Triệu Nam Thiên có chút hứng thú.
Xuất ngũ mấy tháng, tố chất thân thể còn có thể bảo trì ở phong độ này, cũng không đơn giản.
Khỏi cần phải nói, với phong độ hiện tại của Triệu Nam Thiên, không có rào cản nào để anh có thể gia nhập bất kỳ lữ đoàn đặc biệt nào trong nước.
Vậy nếu là không xuất ngũ, thì anh đang ở mức độ nào?
Mà quan trọng hơn là, làm thế nào một người như vậy có thể xuất ngũ ở thời kỳ đỉnh cao như vậy?
Làm sao lãnh đạo bộ đội có thể thả người như anh chứ?
Bạch Thanh Bình phỏng đoán, nếu như ba tháng trước đó, trình độ Triệu Nam Thiên không còn phải nói nhiều, tối thiểu nhất cũng phải hơn bây giờ hai mươi phần trăm.
Bất kể chỉ hai mươi phần trăm, đặt anh với các đối thủ cùng cấp bậc, đó cũng đã là thực lực kinh khủng!
Nếu như trong quân đội thật sự có cao thu như vậy, sao lại không có tên tuổi như vậy?
Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên bị Đường Bảo Khiết cắt ngang dòng suy nghĩ: “Triệu Nam Thiên, anh có phải bị bệnh không hả?”
Triệu Nam Thiên hút thêm lên một điếu thuốc, hương vị nicotin kích thích đến cưỡng chế lồng ngực ngột ngạt.
Hít hai cái, anh lúc này mới trở nên bình tĩnh: “Lời này của trưởng phòng Đường có ý tứ gì, tôi sao lại không hiểu rõ? Chẳng lẽ, người khác đánh đến tận cửa, tôi còn không được đánh lại sao?”
Đường Bảo Khiết tìm một tìm một lý do có thể chất vấn: “Anh chẳng lẽ nhìn không ra anh Thanh Bình đang nhường anh thôi sao, anh lại còn cố ý hạ thủ tàn độc như thế?”
Triệu Nam Thiên nhếch miệng cười một tiếng, ánh mắt hướng về Bạch Thanh Bình: “Nếu cô ta nói như vậy, thì tôi phải cảm ơn anh rồi?”
Bạch Thanh Bình mới vừa rồi không có sử dụng toàn lực, điểm này anh nhìn ra.
Nhưng anh lại làm sao lại không hành động toàn lực?
Đường Bảo Khiết còn muốn nói tiếp cái gì, bị Bạch Thanh Bình cắt ngang: “Bảo Khiết, đừng làm loạn!”
Triệu Nam Thiên tựa như phát hiện ra chuyện là lạ, tính tình của Đường Bảo Khiết nóng nảy, vậy mà lại dịu dàng ngoan ngoãn với Bạch Thanh Bình giống như là một con cừu non, chuyện này thật kì lạ.
Thật chẳng lẽ là vỏ quýt dày có móng tay nhọn?
Bạch Thanh Bình đi lên trước, cầm nửa điếu thuốc lá còn lại trong tay Triệu Nam Thiên.
Anh ta hít mạnh hai hơi, sau đó ho khanh một trận.
Triệu Nam Thiên một mặt đau lòng: “Không biết hút thuốc thì hút làm gì?”
Bạch Thanh Bình hơi đỏ mặt, anh ta không biết hút thuốc, anh ta thật sự đã quen với mùi khói đặc biệt trong quân đội, đối với loại thuốc của Triệu Nam Thiên này một ngụm có chút không thích ứng nổi.
Nhưng thật đúng là phải nói, tuy rằng mùi hương có chút là lạ, nhưng lửa giận trong lồng ngực cuối cùng cũng dịu xuống.
“Phá khói, đương lão tử hiếm có? Ngày nào gặp lại tôi sẽ tặng anh một hộp quà đặc biệt!”
“Không cần đâu, nếu đã không quen biết, thì cùng lôi kéo tình cảm của tôi!”