Triệu Nam Thiên càng nghe càng không hiểu, “Sao không sử dụng được với cô ấy?”
Từ Minh chỉ chỉ màn hình, “Người ta là mỹ nữ đó!”
Triệu Nam Thiên quay đầu nhìn lại, trên máy vi tính quả nhiên là ảnh tự chụp của một cô gái.
Buổi chiều tại văn phòng Vật Nghiệp nhìn liếc qua một chút, anh cũng không có lưu ý.
Bây giờ nhìn kỹ mới phát hiện, cô bé này thật sự rất xinh đẹp.
Mi thanh mục tú, một đôi mắt to ngập nước, mũi ngọc tinh xảo, mặt thon trái xoan, bộ dáng thanh thuần khiến người thương yêu, cơ hồ phù hợp với toàn bộ yêu cầu về cái đẹp của người hiện đại, thậm chí so với những người gọi là người nổi tiếng trên mạng xinh đẹp hơn rất nhiều.
Triệu Nam Thiên càng thêm không hiểu, “Mỹ nữ thì sao? Chẳng lẽ cậu không thích mỹ nữ?”
Từ Minh cười ngây ngô, “Ai không thích mỹ nữ chứ? Thế nhưng, Anh Nam Thiên anh nhìn những hình này, tất cả đều là không hề photoshop, vóc người này, gương mặt này, tối thiểu nhất cũng là cấp bậc hotgirl trường đấy!”
Triệu Nam Thiên vỗ vỗ bờ vai của cậu, “Vậy không phải càng tốt sao, công việc và đời sống không bỏ qua cái nào, hoàn thành nhiệm vụ này đồng thời còn có thể giải quyết vấn đề cá nhân đó!” Từ Minh mặt khổ qua, thành thật nói: “Anh Nam Thiên, tôi không sợ anh cười tôi, chứ tôi mà nhìn thấy mỹ nữ, chân như nhũn ra, tim đạp thình thịch, càng đừng nói là theo đuổi người ta!” Triệu Nam Thiên tức đến không nói lên lời, chết tiệt, cái bệnh này của cậu là bệnh gì chứ?
Triệu Nam Thiên khuyên hơn nửa ngày, Từ Minh đánh chết cũng không đồng ý.
Không có cách nào, anh đành phải nhìn về phía Ngũ Cương, “Tiểu Ngũ, nếu không cậu đến đi?”
Ngũ Cường mặt thoáng chốc liền đỏ lên, đầu lắc như lật đật, lắp bắp nói: “Đông …… Anh Nam Thiên, tôi …… tôi …… tôi …… nhìn thấy …… Nhìn …… nhìn thấy …… con gái sẽ không nói ra lời đuọc, cà …… Cà lăm …… anh để cho tôi lập trình máy tính còn dược!”
Mẹ!
Triệu Nam Thiên xem như hoàn toàn phục luôn rồi, còn chưa cả nhìn thấy con gái nhà người ta, đã lắp bắp nói không ra lời, để cậu lên khẳng định càng không xong.
Ngay vào lúc đang sầu muộn Từ Minh vụng trộm thọc một chút.
Triệu Nam Thiên nhíu mày hỏi, “Có lời mau nói có rắm mau thả, đừng có mà nháy mắt!”
“Anh Nam Thiên, hai chúng tôi không được, không phải còn có anh sao?”
Triệu Nam Thiên liếc mắt, “Xéo đi, đừng có đùa!”
“Anh Nam Thiên, tôi cũng không có đùa với anh, với duyện đào hoa của anh, dạng phụ nữ nào không giải quyết được ! Lại nói, anh gặp qua nhiều mỹ nữ như vậy, cô bé này đối với anh chẳng phải dễ dàng quá?”
Triệu Nam Thiên càng nghe cậu nói càng không tưởng nổi, vội vàng quát lớn: “Đừng có lộn xộn, tôi không được!”
Từ Minh nghiêm túc nói, “Ai lộn xộn với anh? Anh Nam Thiên, tôi nói với anh, đây chính là nhiệm vụ , có quan hệ rất lớn với chức nghiệp của chúng ta đó!”
“Đừng có ý đồ với tôi, nghĩ biện pháp khác đi!”
Triệu Nam Thiên cự tuyệt còn quyết liệt hơn so với Từ Minh.
Thứ nhất là anh đã kết hôn rồi, Tô Mục Tuyết có thừa nhận đoạn hôn nhân này hay không là việc của cô, anh chủ động thông đồng với phụ nữ ở ngoài lại là một việc khác.
Thứ hai cô gái người ta mới hai mươi tuổi, anh còn lớn hơn ngươi ta ba đến bốn tuổi nữa, việc này chính là làm bậy mà.
Từ Minh mượn gió bẻ măng nói: “Anh Nam Thiên, anh nghĩ đi đâu thế? Em không bảo anh theo đuổi cô ấy, em đang bảo anh nhận cô ấy là em gái nuôi mà, như thế này được rồi chứ?”
Triệu Nam Thiên xoắn xuýt, mặc dù đấy là một biện pháp, nhưng anh thật đúng là không biết làm sao.