VỢ TỔNG TÀI, EM NGOAN CHO ANH!

Chương 615

Triệu Nam Thiên có chút không xác định hỏi: “Từ chức?”

“Không thì làm sao bây giờ, anh cho rằng bà ta không muốn làm như vậy sao? Nếu không phải là bởi vì Hoa Dương…”

Tô Mục Tuyết tự biết lỡ lời, vội vàng đổi chủ đề: “Không nói cái này nữa, anh tranh thủ thời gian tìm nhà đi nhé, nếu bà ta lại ép em, không chừng em thật sự từ chức không làm nữa!”

Có vết xe đổ ngày hôm nay, Triệu Nam Thiên nhắc nhở: “Trước mắt chuyện từ chức em đừng quá xúc động.”

Tô Mục Tuyết buồn cười hỏi: “Anh khẩn trương cái gì, lo lắng em để anh nuôi à?”

“Không phải…”

Triệu Nam Thiên chưa kịp nói xong đã bị cô vội vàng đánh gãy: “Em có điện thoại gọi tới, tối nay nói sau nhé!”

Không chờ anh đồng ý, đầu bên kia điện thoại đã truyền đến âm thanh bận.

Triệu Nam Thiên đắng chát cười một tiếng, anh có linh cảm, cú điện thoại kia đến từ Hoa Dương.

“Anh về Đông Châu rồi à?”

Cuộc điện thoại chính là của Từ Hoa Dương gọi đến, nhưng thái độ của Tô Mục Tuyết không được niềm nở cho lắm, vẫn là giọng điệu khi giải quyết công việc.

Sau khi trải qua vài chuyện gần đây, cô đã hiểu rõ.

Từ Hoa Dương đang cố tình tránh mặt cô, hơn nữa trong mấy lần đàm phán gần đây, thái độ của Tập đoàn Đại Phong đột nhiên trở nên bất ổn, không chắc chắn.

Thông tin được tiết lộ không thể rõ ràng hơn, Từ Hoa Dương muốn thông qua sự hợp tác này để ép cô rời xa Triệu Nam Thiên.

Điều này khiến Tô Mục Tuyết có chút không thoải mái, cô không phải là kiểu sẽ không kết hôn nếu không phải Triệu Nam Thiên, cũng không phải là không thể rời xa đàn ông.

Đều là do dì Đào tỏ rõ thái độ cứng rắn hết lần này đến lần khác, khiến lòng cô nổi lên tâm lí muốn làm trái lại, cộng thêm cảm nhận của cô đối với Triệu Nam Thiên cũng không quá tệ, nên mới muốn cho đôi bên một cơ hội.

Nhưng ngay cả dì Đào tỏ thái độ cương quyết như vậy cũng không thể khiến cô lùi nửa bước.

Anh ta là người đàn ông đã từng làm tổn thương và phản bội mình, dựa vào cái gì mà anh ta lại nhảy ra khoa tay múa chân nói về hạnh phúc của cô chứ?

Từ Hoa Dương nghe thấy giọng điệu xa cách của Tô Mục Tuyết, liền vội vàng xin lỗi: “Vẫn chưa, nhưng sẽ sớm thôi, nhiều nhất cũng chỉ là ba đến năm ngày, Mục Tuyết, có phải em tức giận rồi không?”

Tô Mục Tuyết tức cười hỏi: “Tại sao tôi lại phải tức giận?”

“Em tức giận vì trước khi đi tôi không chào em một tiếng phải không? Lần này thật sự là có chuyện gấp, nếu không thì …”

Tô Mục Tuyết ngắt lời: “Thôi bỏ đi, anh không cần phải giải thích chuyện này với tôi, tôi không muốn nghe.”

“Em yên tâm, khi xử lý xong chuyện ở đây, tôi sẽ lập tức trở về Đông Châu, ở đây có rất nhiều đặc sản, đợi khi nào trở về, tôi sẽ mang cho em một ít.”

Tô Mục Tuyết có chút không quen thái độ này của anh ta: “Cảm ơn, còn có chuyện gì khác không? Không có thì tôi cúp máy đây.”

Từ Hoa Dương giả vờ như chỉ mới biết chuyện: “Chờ một chút, tôi nghe nói em có mâu thuẫn với dì Đào? Dì ấy còn đuổi em ra khỏi nhà, chuyện gì đã xảy vậy?”

Giọng Tô Mục Tuyết dịu đi: “Không sao, mâu thuẫn giữa tôi và dì ấy đã tồn tại lâu rồi, anh không phải không biết.”

Bình luận

Truyện đang đọc