“Được rồi.
Chúng ta không nói chuyện này nữa.
Liễu Nhiên cũng là người trưởng thành rồi, tự cô ấy biết phân biệt đúng sai rõ ràng.”
Chủ đề này dừng tại đây, hai người trò chuyện thoải mái vài câu rồi mới tạm biệt.
Khổng Như Nguyệt không vội đi vào, đứng bên ngoài chờ Liễu Nhiên.
Chưa bao lâu thì thấy Liễu Nhiên khóc bù lu bù loa chạy về.
Khổng Như Nguyệt bị doạ một phen: “Liễu Nhiên, có chuyện gì vậy?”
Liễu Nhiên tức tối học lại chuyện lúc nãy cho cô ấy nghe.
Khổng Như Nguyệt siết chặt nắm đấm: “Cái tên này, đúng là quá đáng ghét, hợp rồi lại tan.
Còn dám ra tay với cậu sao? Không biét xấu hổ mà! Nếu lúc nãy tớ và anh Thiên cũng có ở đó, để anh Thiên dạy dỗ cho tên này một trận!”
Liễu Nhiên áy náy lên tiếng: “Như Nguyệt, xin lỗi, ban đầu tớ nên nghe lời khuyên của cậu, không nên tuỳ tiện đồng ý với anh ta mới phải!”
Hai người ban đầu qua lại với nhau, Khổng Như Nguyệt đã mơ hồ nhắc nhở một câu, nói là bụng dạ Trương Vũ hẹp hòi.
Nhưng trong mắt cô ấy thì người yêu đẹp như Tây Thi, thấy Trương Vũ chỗ nào cũng tốt, dĩ nhiên không nghe lọt tai.
Nay nghĩ tới thấy sợ, nhất là nghe sự đe doạ trước lúc Trương Vũ đi, cô ấy cũng không biết hôm nay tan làm thì làm sao về nhà đây.
Khổng Như Nguyệt an ủi: “Cậu yên tâm.
Cái tên họ Trương đó cũng chỉ giỏi miệng mồm, anh ta không dám làm gì cậu đâu!”
Liễu Nhiên không nói gì, nhưng ánh mắt của Trương Vũ lúc rời khỏi khiến cô ấy cứ thấy không thoải mái.
Bên Giang Uyển, nhà kho tuy không có nhiều, nhưng một khi bận bịu, thì cũng đủ dơ người và mệt mỏi.
Cũng không biết có phải Tôn Mập có ý báo thù không, nguyên cả buổi chiều, ba người Triệu Nam Thiên cũng không hề rảnh tay.
Chuyện này không là gì, Tôn Mập đứng một bên giám sát, mấy tên tay sai bên cạnh cũng kỳ lạ.
Triệu Nam Thiên biết hôm nay Tôn Mập tới là để gây chuyện, chính vì tìm ra sơ hở, tước bỏ chức vụ phó đại trưởng đại diện.
Nếu anh biết tâm tư của đối phương, dĩ nhiên cũng sẽ không dễ dàng vi phạm.
Ngược lại Từ Minh, cậu ta không có sức nhẫn nại tốt như vậy, tranh cãi mấy câu với cấp dưới của Tôn Mập, cuối cùng bị trừ 1.5 triệu vào lương của cậu ta.
Trước khi tan làm, một nhóm người lúc này mới đắc ý rời khỏi.
Trước khi đi Tôn Mập còn nói lời châm chọc: “Nhóc Triệu à, việc của nhà kho không quá nặng nhọc, thời gian rảnh có thừa, cậu hãy tăng cường thành lập chất lượng đội nhóm một chút! Như vậy mới có thể xứng đáng với sự vun đắp và tin tưởng của trưởng phòng Khương và các cấp lãnh đạo dành cho cậu!”
Con khỉ khô!
Từ Minh vẫn muốn đứng lên cãi thì bị Triệu Nam Thiên ngăn lại.
Anh mỉm cười đáp lời: “Đội trưởng Tôn, những gì anh nói đều đúng.
Tôi về sẽ dạy dỗ cậu ta lại, tăng cường thành lập tư tưởng cho cậu ta!”
Đợi đám người của Tôn Mập diễu võ dương oai rời khỏi, Từ Minh đá văng ghế: “Mẹ nó, phải chịu cục tức này tới lúc nào đây? Ngày nào Tôn Mập cũng tới gây chuyện, anh Thiên, anh nhịn được nhưng tôi không nhịn được!”
“Vậy cậu muốn làm sao?”