VỢ TỔNG TÀI, EM NGOAN CHO ANH!



“Đi, đây là anh nói, đến lúc đó anh cũng đừng kinh sợ!”
Tô Mục Tuyết xoay người lên lầu, vẻ mặt lại như đang chế giễu.

Chỉ chốc lát sau cô đã mang một bộ quần tây áo sơ mi ném từ trên tầng xuống.

Phịch một tiếng!
Một đôi giày da thủ công tinh xảo lại nện xuống trước mắt anh.

Sắc mặt Triệu Nam Thiên không được dễ coi lắm.

Cô làm vậy là có ý gì? Ngại bộ đồng phục bảo vệ trên người anh khiến cô mất mặt sao?
Tô Mục Tuyết chế nhạo hỏi, “Tôi không có ý coi thường anh, nhưng một lát nữa khi chụp ảnh đăng ký kết hôn, kiểu gì anh cũng phải thay quần áo khác, đúng không?”
Triệu Nam Thiên vẫn không muốn thay.

Vậy mà trong nhà cô lại xuất hiện một bộ đồ nam?

Không cần nói cũng biết, chắc chắn là của Ngụy Bắc Minh.

Để mình mặc quần áo cũ của người khác?
Anh càng nghĩ càng cảm thấy phiền, càng thêm không muốn thay.

Tô Mục Tuyết ở bên giải thích, “Quần áo là đồ mới, là tôi định đưa cho Ngụy Bắc Minh coi như quà đính hôn.

Hiện tại lời cho anh.


Lúc này sắc mặt Triệu Nam Thiên mới bình thường hơn một chút, chẳng qua khi nhặt quần áo lên, hóa đơn rớt ra, con số 150 triệu trên mác khiến người líu lưỡi.

Anh há miệng, vốn muốn nói mình có quần áo, kết quả nhìn thấy gương mặt như đang chờ xem kịch vui của Tô Mục Tuyết, vậy mà anh lại nuốt mấy lời kia ngược lại.

Vào thời điểm này sao có thể bị một người phụ nữ coi thường?
Tô Mục Tuyết ôm vai, gần như dùng giọng điệu của người ngoài cuộc, “Nhìn cái gì vậy, rốt cục anh có định đi không?”
Triệu Nam Thiên cười lạnh, “Thay thì thay, đến lúc đó cô đừng hối hận!”
Anh không nói hai lời, mang theo quần áo đi thẳng vào phòng ngủ.

Tô Mục Tuyết cũng trở về thay một bộ đồ nghiêm chỉnh.

Áo sơ mi trắng, quần bảy phần, lại phối hợp thêm đôi giày cao gót thủy tinh trên chân, vóc người cao ráo của cô được bày rõ.

Cô vừa xuống tầng vừa đeo khuyên tai, kết quả nhìn thấy Triệu Nam Thiên vừa đi ra khỏi phòng, vậy mà chân lại thiếu chút nữa đạp hụt.

Bộ quần áo kia đúng là cô chuẩn bị tặng cho Ngụy Bắc Minh, chẳng qua vóc dáng Ngụy Bắc Minh vốn gầy yếu, vì vấn đề kích cỡ mà cuối cùng cô không đưa.


Triệu Nam Thiên thì cường tráng, đáng tiếc âu phục có yêu cầu cực cao với vóc dáng người đàn ông, cưỡng ép mặc vào nhất định sẽ chẳng giống thứ gì.

Cô vốn còn muốn chế giễu anh, kết quả không ngờ tới bộ đồ tây này lại như được may dựa theo số đo thân thể Triệu Nam Thiên.

Trước đây anh vẫn luôn mặc bộ đồng phục bảo vệ rộng thùng thình, cô không nhìn ra, lúc này cô mới phát hiện hình thể của người đàn ông này có thể nói là hoàn mỹ.

Toàn thân không có một chút thịt thừa, vai và ngực tạo thành tỉ lệ tam giác hoàn mỹ.

Áo sơ mi trắng không cài nút trên cùng, gò má góc cạnh, ánh mắt thâm thúy, lại thêm nơi cằm có vài sợi râu lờ mờ, cả người lộ ra một luồng khí phách lại thêm khí chất sang trọng.

Nếu không phải người hiểu rõ anh, sợ rằng ai cũng có thể coi anh thành con nhà giàu có phong độ nhanh nhẹn, mà không phải một bảo vệ ca đêm ở tiểu khu Giang Uyển!
Tô Mục Tuyết cố nén kinh hãi trong lòng, ngoài miệng lại không nể mặt nói móc, “Không ngờ anh còn ra hình ra dáng phết!”

Sau nửa giờ, ở cửa chính nơi đăng ký kết hôn có hai bóng người xuống xe, thu hút ánh mắt của không ít người qua đường.

Khí chất và sự xinh đẹp của Tô Mục Tuyết chỉ là một phần, mấu chốt nhất là gương mặt trông như bình thường lại không có chút bất hòa nào của Triệu Nam Thiên trái lại càng khiến hai người có vẻ như bổ sung cho nhau, càng thêm hợp nhau.

Triệu Nam Thiên nhắc nhở, “Bây giờ cô hối hận vẫn còn kịp.



Đối với sự chú mục của người đi đường, anh có chút không được tự nhiên, chẳng qua rất nhanh anh đã khôi phục bình thường.

“Là anh sợ rồi sao?”
Giọng điệu của Tô Mục Tuyết có chút căng thẳng, ánh mắt cũng có chút né tránh.

Triệu Nam Thiên không nói chuyện mà ngậm một điếu thuốc đi về phía trước.

Tô Mục Tuyết do dự một chút, sau đó cũng đi vào theo.

Đăng ký, điền thông tin, chụp ảnh, kiểm tra tư liệu song phương, không tới mười phút, hai quyển sổ nhỏ đỏ tươi được giao vào trong tay bọn họ.

Tô Mục Tuyết nhìn giấy đăng ký kết hôn trong tay, thất thần.




Bình luận

Truyện đang đọc