BINH VƯƠNG THẦN BÍ

- Thế nào? Tình hình còn tốt chứ?   

Nhìn Giang Khương chậm rãi đi vào, Lưu Mộc Dương ngừng bút trong tay, nhìn về phía hắn, cười hỏi.   

Giang Khương nhún vai, ngồi xuống ghế sa lon, đưa tay nhận ly trà thư ký của Lưu Mộc Dương vừa chuyển tới, nhấp khẽ một ngụm, sau đó nhìn đối phương ra ngoài đóng cửa lại rồi, khóe miệng mới lộ một tia cười lạnh nhạt, lắc đầu nói:   

- Đám người Hồ Giang coi như cũng thuận lợi. Phía bên tôi thật ra thoáng có chút phiền phức.   

- Phiền phức?   

Lưu Mộc Dương ngẩn ra, sau đó như nghĩ tới điều gì đó, chậm rãi gật đầu nói:   

- Là phía lão Chu phải không?   

- Đúng... Trừ vị Thiên y sư Chu Thế Dương này ra, ai lại không nể mặt vị thành viên Viện ủy hội mới, chúa cứu thế như tôi chứ?   

Giang Khương cũng vẫn bình tĩnh, vừa nhấp một ngụm trà, buông chén nhìn Lưu Mộc Dương, khẽ cười nói:   

- Chẳng qua tôi cũng cảm thấy thái độ của Thiên y sư Chu Thế Dương thật ra hơi kỳ quái... Cho dù không định nể mặt tôi nhưng tôi đã gọi điện hẹn ông ta nhiều lần, lấy cớ cho qua thì cũng thôi... Lần này lại rất dứt khoát, bảo thư ký nói là đi toilet rồi...   

Hai hàng lông mày rậm của Lưu Mộc Dương hơi nhíu lại, nhìn Giang Khương một chút, thoáng chần chừ rồi gật đầu nói:   

- Hôm nào tôi đi hẹn ông ta!   

Nghe thấy lời này của Lưu Mộc Dương, Giang Khương chậm rãi gật đầu, thản nhiên cười nói:   

- Vậy thì phiền bộ trưởng rồi...   

Lưu Mộc Dương lên tiếng, lại nhìn Giang Khương một chút, đột nhiên nở nụ cười:   

- Hình như cậu còn gì muốn nói phải không?   

- Mấy ngày trước tôi đã... Hàn huyên với Giang Nguyệt Minh...   

Thật ra Giang Khương cũng không e ngại nhìn Lưu Mộc Dương, trong mắt chợt lóe sáng khác thường, nói:   

- Chuyện năm đó, kết quả bên kia phân tích là hiện trong Thiên y sư hẳn có ít nhất hai người tham gia việc này!   

Nhìn ánh mắt Giang Khương, lông mày Lưu Mộc Dương lại từ từ nhíu chặt, trầm mặc một lúc rồi gật đầu nói:   

- Nếu phía y sư Nguyên Bân nói vậy thì tất nhiên là có lý của nó!   

- Năm đó, y sư Nguyên Bân đã là thành viên Viện ủy hội, chỉ cách Thiên y sư một bước. Mà có thể lấy Long Sơn làm bẫy rập, bày ra đại cục như thế, năm đó ít nhất phải có mấy thành viên Viện ủy hội tham gia vào, thậm chí không loại trừ có cả thành viên thường vụ uy của Viện ủy hội tham lúc đó tham gia...   

Nói tới đây, Lưu Mộc Dương thản nhiên nhìn về phía Giang Khương, nói:   

- Chẳng qua tình hình lúc đó rất phức tạp, đang đến lúc sắp thay đổi, cho nên không ai ngờ được lại có người bố cục như vậy... Cho nên năm đó mặc dù Ban giám sát điều tra hết sức nhưng vẫn không tra ra được bất cứ kết quả nào.  

- Hiện tại hồi tưởng lại, lúc đó quả thật có rất nhiều sơ hở... Nếu tính thực ra thì trong đó...   

Khuôn mặt Lưu Mộc Dương nghiêm trọng hẳn, chậm rãi thở dài lắc đầu nói:   

- Kể cả viện trưởng cũng có hiềm nghi... Mà lúc ấy tôi chỉ là thành viên Viện ủy hội, chẳng qua nằm trong Giám sát bộ... Cho nên trong thành viên thường vụ Viện ủy hội hiện tại, xem như tôi bị hiềm nghi ít nhất.   

- Nhưng mấy vị còn lại, quả thật đều có hiềm nghi dính dáng đến...   

- Bởi nguyên nhân đó, ý của viện trưởng cũng là như vậy, do tôi phụ trách chủ trì công việc, còn công việc điều tra cụ thể do cậu tới tiến hành! Sau đó tôi và viện trưởng sẽ ủng hộ cho cậu! Cho nên cậu không cần phải e ngại gì cả...   

Thấy ánh mắt Lưu Mộc Dương sáng quắc nhìn mình, Giang Khương gật mạnh đầu. Nói thật, đối mặt với vị Thiên y sư cấp năm trước mắt, hắn cũng từng phân tích qua mấy lần, quả thật giống như lời Lưu Mộc Dương nói, là người có hiềm nghi nhỏ nhất, cũng là người không có lý do gì làm thế. Nghe thấy hiện tại Lưu Mộc Dương thẳng thắn nói vậy, hắn cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Dưới tình huống trước mắt, cũng chỉ có thể lựa chọn tin tưởng đối phương. Không có Lưu Mộc Dương, cuộc điều tra này căn bản không thể tiến hành.   

Lập tức, Giang Khương cũng nhìn thẳng Lưu Mộc Dương, trầm giọng nói:   

- Tôi cũng hiểu việc này... Chẳng qua phân tích tình hình trước mắt, Thiên y sư Chu Thế Dương có hiềm nghi lớn nhất dính líu tới việc này... Y sư Nguyên Bân mất tích, chiếm được lợi ích lớn nhất là ông ta. Nếu y sư Nguyên Bân không mất tích, không trống một vị trí thành viên Viện ủy hội, Chu Thế Dương cũng không có tư cách tiến vào Viện ủy hội, sau đó mấy năm trước đạt tới vị trí Thiên y sư...   

- Về mấy vị còn lại, trước mắt không có tình huống đặc thù rõ ràng khác, cho nên tạm thời không có cách nào phán đoán bừa được.   

Đối với lời nói rất trực tiếp này của Giang Khương, Lưu Mộc Dương cũng không để ý, gật đầu đồng tình:   

- Việc này đúng là như thế. Phía lão Chu có hiềm nghi khá lớn... Chẳng qua trước mắt chúng ta vẫn chỉ tạm thời tổng hợp thông tinh... Chờ tất cả thông tin tổng hợp xong rồi, lại xem xét kỹ tình huống, sau đó điều tra chi tiết!   

- Như thế là tốt nhất!   

Giang Khương hài lòng gật đầu.   

Đi ra khỏi phòng làm việc của Lưu Mộc Dương rồi, Giang Khương thoáng thở phào nhẹ nhõm. Vốn hắn cũng mang chút tâm tư thử dò xét tới đây. Dựa theo tình hình hắn tổng hợp mấy ngày nay, quả thật vị Thiên y sư cấp năm này thật không thể thoát khỏi hiềm nghi hoàn toàn.   

Cho dù là Từ Khải Liễu và Lưu Mộc Dương cũng không thể hoàn toàn loại trừ, cho nên hắn cũng muốn xem thử thái độ của Lưu Mộc Dương. Dù sao địa vị của Thiên y sư cấp năm trong Thiên Y viện cũng không dễ động tới. Mặc dù Viện ủy hội tỏ thái độ điều tra rõ nhưng rốt cục tra tới đâu, hắn cũng chưa nắm chắc.   

Lần này nói chuyện với Lưu Mộc Dương xong, thái độ trực tiếp của ông khiến hắn thở phào nhẹ nhõm. Như vậy xem ra Từ Khải Liễu quả thật hết sức ủng hộ chuyện này rồi. Nếu không Lưu Mộc Dương cũng không thể tỏ thái độ trực tiếp như vậy. Hiềm nghi của hai người tất nhiên càng nhỏ đi vài phần.   

Chỉ cần chuyện này không dính dáng tới hai trụ cột quan trọng nhất của Thiên Y viện là Từ Khải Liễu và Lưu Mộc Dương này, như vậy chuyện sẽ dễ xử lý hơn nhiều, cũng có thể chính thức bắt đầu tiến hành điều tra. Nếu hai người này có dính dáng vào đó, vậy thì chuyện điều tra chỉ như hoa trong gương, trăng dưới nước.   

Còn ba vị Thiên y sư còn lại, cho dù ai dính líu tới cũng có thể tiếp tục điều tra tới.   

Chậm rãi đi lại bên trong Thiên Y viện, Giang Khương ngửa đầu nhìn bầu trời trong xanh, trong ánh mắt tràn ngập phiền muộn. Vốn với địa vị của y, tại Thiên Y viện đã rất cao, từ nay về sau tiêu dao tự tại, nhưng cuối cùng lại vẫn đụng vào một chuyện đáng chết như thế.   

Tuyệt y đường, cha mẹ mình đột nhiên xuất hiện. Cho dù là bởi nguyên nhân nào thì hắn cũng không thể đặt mình ngoài cuộc. Tuy rằng hắn vẫn rất bất mãn với cách làm của Tuyệt y đường và chuyện cha mẹ rời bỏ hai ông cháu mình mười mấy năm qua nhưng dù thế nào, đó vẫn là cha mẹ ruột của mình.   

Chuyện năm đó không thể không quản tới, còn phải điều tra tới cùng xem rốt cục thế nào. Mà lập trường của mình lại phải ở phía Thiên Y viện. Thân là thành viên Viện ủy hội, chúa cứu thế, đối mặt với sự bồi dưỡng của sư phụ, viện trưởng và kinh nghiệm khi còn ở Cô Lang, hắn cũng không có khả năng đứng về phía Tuyệt y đường.   

Cho nên hiện tại điều duy nhất Giang Khương có thể làm là duy trì vô tư, điều tra chân tướng năm đó, sau đó lại xem chuyện này cuối cùng đi về hướng nào, thật sự... Hoàn toàn không thể đoán trước được...   

Đây là lần duy nhất hắn cảm thấy hướng đi trước tương lai của mình mơ hồ, không nằm trong tay mình kể tử năm đó...   

- Ôi...   

Giang Khương lắc đầu khẽ, ánh mắt lại dần trở nên kiên định. Nếu không thể nắm chắc thì giữ vững bản tâm, cố hết sức dùng năng lực của bản thân nắm chặt mọi chuyện trong tay mới là biện pháp duy nhất không sai.

Bình luận

Truyện đang đọc