BINH VƯƠNG THẦN BÍ

Chờ Lý Minh phiên dịch lại bên kia xong, Giang Khương chú ý đến vị pháp sư của bộ lạc phù thủy phía đối diện.   

Giang Khương cũng không quá mức chú ý đến những ghi chép về bộ lạc phù thủy ở Thiên Y Viện. Dù sao, bộ lạc phù thủy nổi tiếng không uy hiếp ai. Bởi vì cũng chẳng có ai đánh chủ ý lên Châu Phi. Vùng đất này quá nghèo, ngoại trừ mấy con sư tử ra thì cũng chẳng có gì đáng cho người ta phải chú ý.   

Mà phù thủy ở đây, người nào cũng chỉ xưng vương xưng bá ở địa bàn của mình. Đa số rụt đầu trốn trong một bộ lạc nào đó. Trong lịch sử không có ghi chép nào ghi lại bộ lạc phù thủy bước ra khỏi Châu Phi. Bởi vì bọn họ cho rằng sức mạnh của mình là đến từ tổ thần địa phương. Nếu rời đi, bọn họ sẽ mất đi sức mạnh. Cho nên, chỉ cần không ai cổ động làm bậy thì cũng chẳng có ai động đến bọn họ.   

Nhưng Pháp sư cũng không phải là người chỉ biết hù dọa người khác. Phù thủy của bọn họ là có thật, am hiểu nhất chính là Tổ linh phụ thể, có thể kêu gọi các loại năng lượng kỳ dị cổ quái phụ thể vào tinh thần, cơ thể của bản thân hoặc của người khác, từ đó có được năng lượng cường đại. Phù thủy càng mạnh thì năng lực kêu gọi lại càng mạnh.   

Dĩ nhiên, ngoại trừ Tổ linh phụ thể, phù thủy hỗn tạp có thể gom thành một đống lớn, cho nên mới không nổi tiếng mà thôi.   

Lần này đột nhiên xuất hiện phù thủy, hơn nữa còn là cấp bậc Đại pháp sư, Giang Khương tất nhiên là muốn nghiên cứu một chút.   

Trong lúc Giang Khương đang nhìn lén, Đại pháp sư nghe phiên dịch dịch lại, đột nhiên giận dữ, nói ra một tràng dài.   

Giang Khương thấy vị Đại pháp sư này kêu to, chân mày cũng dần dần cau lại. Lão già này đúng là không biết điều. Nếu không phải căn cứ vào chủ nghĩa nhân đạo, không muốn bệnh dịch bộc phát vạ lây rất nhiều người, khiến cho vô số gia đình tan cửa nát nhà, hắn cũng lười nhúng tay vào vũng nước đục này.   

- Trưởng phòng Giang, lão cùi bắp...à, Đại pháp sư nói chúng ta không xin phép trước đã tùy tiện bước vào khu vực của bọn họ, bảo chúng ta nói lời xin lỗi.   

Sắc mặt Lý Minh cũng vô cùng khó coi. Thiên Y Viện bọn họ đến giúp đỡ, tuy không thông báo trước một tiếng, nhưng đám cùi bắp các người đang trốn trong cái vùng hẻo lánh nào đó, ngay cả điện thoại cũng không có một cái, lấy gì mà thông báo cho các người đây? Trong giờ phút quan trọng, các người đột nhiên nhảy ra gây chuyện, đúng là rảnh rỗi không có việc gì làm mà.   

- Xin lỗi? Không có cửa đâu.   

Giang Khương vất vả lắm mới ngủ được ngon giấc. Còn chưa ngủ được bao lâu thì đã bị người ta dựng dậy. Bây giờ lại bị một lão già cùi bắp giương nanh múa vuốt uy hiếp hắn, trong lòng lại càng khó chịu hơn.   

- Nói cho bọn họ biết chúng ta đến là để cứu người, còn bắt chúng ta xin lỗi. Không có việc đó đâu. Không phục thì tiến lên đấu tay đôi đi.   

Giang Khương tức giận nói.   

Đám cao thủ ngoại viện đứng sau lưng Giang Khương, nhìn lão già đen thui, trên đầu còn gắn mấy cọng lông gà nhảy choi choi lên trước mặt, sắc mặt cũng dần dần khó coi. Giờ nghe Giang Khương nói, mắt của người nào cũng lạnh lại, bày ra bộ dạng chỉ cần đối phương khai chiến là nhảy lên ngay, đánh cho mấy tên cùi bắp này cha mẹ nhận không ra. Đám người này chủ yếu là da dày mà thôi. Cũng chưa từng giao thủ với bộ lạc phù thủy, lúc này cũng nên thử một chút.   

Nhìn mọi người đưa tay thủ thế, Lý Minh lau mồ hôi. Đây là địa bàn của người ta, bảo người ta đánh nhau là không được. Đám dế nhũi này nổi tiếng nóng tính. Hơn nữa người ta tồn tại như thần trong khu vực này. Một hai người còn đối phó được, nhưng hôm nay đánh ngã một người, ngày mai đến tiếp một người nữa, sau đó lại đến một người nữa. Nói không chừng đến cuối cùng tập trung hết toàn bộ bộ lạc đến trả thù cũng không phải là không thể có.   

Nhưng nhìn gương mặt khó chịu của Giang Khương, Lý Minh cũng không dám phản đối. Dù sao người xin lỗi cũng phải là Giang Khương. Nhưng hắn là thành viên Thiên Y Viện, lần này đến cứu viện, lại còn phải nói xin lỗi người ta, đúng là không được hợp lý.   

Lập tức Lý Minh chuyển sang nói chuyện với bên kia. Tuy không nói là xin lỗi, nhưng cũng không thể nói muốn đánh nhau. Đây là địa bàn của người ta, không đến vạn nhất thì tốt nhất không nên xé rách da mặt với đối phương. Hơn nữa, y cũng hiểu tính cách của Giang Khương. Tuy nói Giang Khương đang tức giận nhưng hắn cũng là người hiền lành. Nói muốn đánh nhau, bất quá cũng chỉ vì tức giận mà thôi.   

Quả nhiên, khi y chịu nhịn nói chuyện với bên kia, trưởng phòng Giang đứng một bên cũng không nói tiếng nào, mặc cho y nói chuyện.   

Lý Minh nói rất chân thành nhưng đối phương lại không lĩnh tình. Gã phiên dịch hếch mũi lên trời, đem lời nói dịch lại cho lão già kia nghe. Nhìn biểu hiện cũng biết là thêm dầu vào lửa, hoàn toàn vặn vẹo lời nói của Lý Minh.   

Chỉ thấy lão già quê mùa nhảy lên, giậm chân mắng chửi Giang Khương.   

Giang Khương cau mày. Hắn bị mấy ngàn Huyết tộc vây quét, cộng thêm mấy quả lựu đạn quăng xuống đỉnh đầu, một bụng đã đầy ắp cơn tức còn chưa xả đi được.   

XX..OO..XX...OO...   

Đám Lý Minh và cao thủ ngoại viên đang lạnh lùng nhìn bên kia, đột nhiên nhìn thấy Trưởng phòng Giang giậm chân nhảy lên, dùng tiếng chắc là thổ ngữ mắng to đối phương.   

Mọi người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, thật sự không hiểu đây là tình huống gì. Chẳng lẽ Trưởng phòng Giang hiểu tiếng thổ ngữ sao? Lập tức mọi người đều kinh nghi nhìn sang đám người bên kia.   

Chỉ thấy mấy tên da đen đối diện đang há to miệng, mắt lồi ra nhìn Giang Khương đang giậm chân mắng to.   

Mọi người liền hoảng hốt. Mẹ ơi, chẳng lẽ Trưởng phòng Giang biết nói tiếng thổ ngữ của bọn họ sao?   

Đúng như dự đoán, lão đại Pháp sư sau khi hồi phục lại tinh thần, giơ cao thanh quải trượng trong tay, chỉ thẳng vào Giang Khương, sau đó quơ chân múa tay la mắng.   

- Chậc chậc, lão già này còn dám phách lối.   

Mọi người chỉ nghe Trưởng phòng Giang thẹn quá hóa giận mắng lại một câu, rồi lại bla bla với lão dế nhũi kia.   

Thoáng chốc, cả hai bên mắng nước miếng văng tung tóe. Toàn trường đều là tiếng mắng chửi nhau. Người bên cạnh chỉ biết giơ mắt nhìn, căn bản chen miệng vào không lọt.   

Bên kia thì tốt rồi. Tuy chen miệng không lọt nhưng tổng vẫn còn nghe hiểu hai người đang nói gì, còn người của Thiên Y Viện thì hoàn toàn choáng váng, chỉ có thể trơ mắt nhìn, không biết Trưởng phòng Giang đang ồn ào cái gì.   

Nhưng nhìn tình huống trước mắt, mọi người cũng thoáng yên tâm một chút. Hai người dường như không có ý định động thủ, chỉ mắng chửi nhau mà thôi. Hơn nữa, nhìn biểu hiện, ban đầu Trưởng phòng Giang nói không trôi, nhưng càng về sau nói lại càng thuận miệng, không hề rơi xuống thế hạ phong.   

- Ai cha, tôi nhớ ra rồi. Trong tài liệu có ghi lại, bộ lạc phù thủy dường như rất thích mắng người. Thông qua miệng lưỡi để nói phải trái.   

Một tiên sinh ngoại viện thấp giọng nói.   

Những người bên cạnh nghe xong đều ngạc nhiên. Lý Minh vội vàng hỏi:   

- Lỗ tiên sinh, rốt cuộc là thật hay giả vậy?   

- Đương nhiên là thật. Tôi đã xem qua tài liệu ghi lại, trong các bộ lạc phù thủy, để giải quyết tranh chấp, bọn họ thường sử dụng phương thức này. Bên nào thắng sẽ tránh được chiến tranh bùng nổ. Tình huống giết địch ba ngàn tự tổn tám trăm sẽ không xuất hiện.   

- Hơn nữa, nghe nói người nào mắng thắng, Tổ linh sẽ càng thích. Vạn nhất đối thủ không phục, uy lực thi thuật bùng nổ sẽ càng mạnh.   

Sắc mặt Lỗ tiên sinh quái lạ nói:   

- Cho nên, tất cả các bộ lạc phù thủy đều thích làm như vậy.   

- Đúng là có ghi chép như thế.   

Mọi người gật đầu. Khó trách Giang Khương vừa lên tiếng, mặc cho hai bên tranh cãi như thế nào, người của bên kia cũng không chen miệng vào. Thì ra là có chuyện như vậy.   

Mọi người nghĩ như thế, gương mặt liền hiện lên sự hưng phấn, nắm chặt nắm tay cổ vũ cho Giang Khương. Dù sao đây cũng là địa bàn của người ta. Nếu không cần động đến nắm đấm để giải quyết, vậy thì tốt quá rồi. Chẳng qua mọi người không biết tại sao Trưởng phòng Giang lại biết tiếng thổ ngữ, hơn nữa còn biết đến quy củ này?   

- Phù phù, chết khát mất.   

Đang mắng, Giang Khương đột nhiên ngưng lại, thở hổn hển, sau đó cười hắc hắc nói.   

- Cho tôi chai nước thấm giọng với. Hôm nay, như thế nào cũng phải đánh ngã lão già này.   

- Vâng, vâng.   

Trong lều vải cách đó không xa lập tức có cao thủ gật đầu đáp lời, như một làn khói cầm chai nước đến cho Giang Khương, hưng phấn nói:   

- Trưởng phòng, cậu uống nhanh lên, cố gắng đánh ngã lão già này, không thể yếu đi khí thế.   

Nhận lấy chai nước, Giang Khương uống mấy hớp, sau đó như thần khí sống dậy, tiếp tục mắng chửi.   

Đáng thương cho lão già quê mùa, ban đầu còn chiếm thế thượng phong, về sau Giang Khương nói càng lúc càng lưu loát, liền gặp khó khăn trong việc đánh tay đôi với Giang Khương. Dần dần bắt đầu khô miệng khô lưỡi. Bên kia Giang Khương có nước thấm giọng, càng mắng càng có tinh thần.  

Đám tiểu thổ dân đi theo, sắc mặt tên nào vốn đã đen bây giờ lại càng đen hơn. Bọn họ làm sao biết đến nơi này sẽ diễn ra mắng chiến. Vốn chỉ cho rằng đến đây để dạy cho đám lưu manh ngoại bang một bài học, căn bản không chuẩn bị nước trước. Mắt thấy Pháp sư đại nhân sắp rơi vào thế hạ phong, người nào cũng thất khiếu bốc khói.

Bình luận

Truyện đang đọc