BINH VƯƠNG THẦN BÍ

- Bây giờ con đã trở về. Mặc dù ông không biết mấy năm qua con làm gì, nhưng ông thấy con đã lớn lên, cũng học được rất nhiều bản lãnh.   

Lão gia tử nhìn Giang Khương, cảm thán:   

- Nhưng gia gia vẫn hy vọng con giống như những đứa trẻ bình thường, đi học, sau đó ở thành phố tìm một công việc. Dù sao tuổi của con vẫn còn trẻ, không thể giống như ông, ngây ngốc trong ngọn núi này.   

Tay Giang Khương rót rượu có chút run lên, sau đó gật đầu.   

Thấy Giang Khương gật đầu tán thành suy nghĩ của mình, lão gia tử cười nói:   

- Cho nên, ông muốn biết suy nghĩ của con. Nếu con muốn học đại học, sang năm chúng ta sẽ thi lại. Nếu con không muốn, gia gia cũng không muốn con lãng phí thời gian ở chỗ này với ông.   

- Gia gia, người nói cái gì vậy chứ?   

Giang Khương buông bình rượu trong tay, cười khổ nhìn lão gia tử:   

- Con vừa mới về được vài ngày, người lại muốn đuổi con đi sao?   

- Không phải, chỉ là gia gia cảm thấy Tiểu Khương của chúng ta không nên lãng phí thời gian trong thôn nhỏ này mà thôi. Trong sơn thôn này, có bản lãnh lớn đi nữa cũng không phát huy được.   

Lão gia tử cười nói:   

- Gia gia muốn Tiểu Khương qua hai năm nữa lấy một cô gái xinh đẹp, sinh cho gia gia hai đứa chắt bảo bối.   

- Trong thôn chúng ta tìm không được người con gái tốt đâu. Những đứa giống như Tiểu Vũ, tương lai tất sẽ không trở về. Cho nên, nếu như con vẫn ngây ngốc trong này, sợ là sẽ không dễ dàng tìm được một cô gái vừa đẹp vừa giỏi. Gia gia không muốn con ở đây, chỉ muốn con ra đường lăn lộn một chút.   

Nghe những lời này của lão gia tử, Giang Khương không khỏi cười khổ. Lão gia tử bận tâm cái gì chứ?   

- Cho nên, Tiểu Khương, ông muốn biết suy nghĩ của con. Nếu con muốn đi học lại, ngày mai con hãy đến thị trấn xin học bổ túc, sang năm chúng ta thi lại. Nếu con không muốn học, vậy đến tỉnh đi. Gia gia có bạn tốt ở đó, có một phòng khám trung y khá nổi tiếng, bản thân ông ấy còn có tên trong danh sách trung y của tỉnh. Con đi theo ông ấy một khoảng thời gian, cũng học được chút ít. Sau này có thể kế thừa danh tiếng, tham gia khảo thí y sư. Đến lúc đó, chỉ cần có được giấy chứng nhận y sư, cho dù con không học đại học cũng có thể hành nghề.   

Giang Khương mở to mắt nhìn gương mặt nghiêm túc của lão gia tử, không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ:   

- Gia gia, người thật muốn đuổi con đi sao?   

- Cái gì mà nói rằng muốn đuổi con đi? Con ngẫm lại đi, con cũng hơn hai mươi rồi, gia gia phải tính chuyện sau này cho con chứ. Dù sao, từ nhỏ con đã theo ông, ít nhất cũng học được thủ pháp ngoại thương chân truyền. Bây giờ, phương diện tây y của con cũng có chút kiến thức, như vậy sẽ không làm cho con lãng phí tài năng.   

Lão gia tử uống hai chén rượu, ăn một miếng thịt, trừng mắt nhìn Giang Khương:   

- Dù sao tiểu tử con cũng phải chọn lựa, một là ngày mai lên thị trấn học, còn không đi tỉnh.   

- Vâng.   

Giang Khương bĩu môi, trong lòng tràn đầy phiền muộn. Hắn đã hơn hai mươi tuổi, bắt hắn học lại trung học, không phải để người ta cười chết sao?   

Lập tức Giang Khương cầm bình rượu rót cho mình những mấy chén.   

Thấy Giang Khương không lên tiếng, uống liên tiếp mấy chén rượu, biết hắn đã bị khuất phục, lão gia tử không nhịn được cười ha hả, bưng cái chén mình lên nói:   

- Giỏi, bây giờ mới đúng là cháu của ông. Nào, hai ông cháu ta cạn một ly.   

Lão gia tử uống thêm một chén, tâm trạng thoải mái, nên lên giường ngủ sớm. Giang Khương rửa xong chén bát, thấy đã đến 9h, giống như đã dưỡng thành thói quen, vội vàng đến nhà tắm tắm rửa rồi đi ngủ.   

Quả nhiên không ngoài dự liệu, khi vừa nằm lên giường, cơn buồn ngủ đã ập đến.   

- Chủ thể đã tiến vào trạng thái hôn mê. Phân tích năng lượng tinh thần một lần nữa khởi động. Bộ thuốc đã hoàn thành, bộ phương thuốc khởi động.   

Lại nhìn thấy ông cụ đào thuốc lúc trước xuất hiện, chỉ là lần này không lên núi hái thuốc nữa, hơn nữa còn mặc một bộ trường sam, chắp tay sau đít, bộ dạng ngưu bức, đi qua đi lại nói:   

- Ma Hoàng thang: Ma Hoàng, Quế Chi, Hạnh Nhân, Chích Thảo bốn vị. Chủ trị: Ngoại cảm phong hàn, phát sốt không mồ hôi, ghét lạnh, đau đầu, đau mình, đau lưng, đau mình, đau các khớp xương, đầu gáy cứng đau.   

- Đậu xanh rau má.   

Mặc dù không có ý thức, nhưng nghe tên bài thuốc, Giang Khương vẫn thầm mắng một tiếng. Ma Hoàng thang này là một bài thuốc cơ bản nhất trong trung y. Từ nhỏ hắn đã bị lão gia tử bắt học thuộc lòng. Lúc này nghe ông cụ đọc lại, hơn nữa còn là bộ dạng tự đắc, khiến Giang Khương nhịn không được thầm mắng một tiếng.   

Đương nhiên, Giang Khương mắng thì mắng, ông cụ vẫn không chút ảnh hưởng, tiếp tục đọc:   

- Trong đó Ma hoàng là chủ dược có tác dụng phát hãn, giải biểu, tán phong hàn, tuyên phế, định suyễn. Quế chi phát hãn giải cơ, ôn thông kinh lạc làm tăng thêm tác dụng phát hãn của Ma hoàng và chứng đau nhức mình mẩy. Hạnh nhân tuyên phế, giáng khí giúp Ma hoàng tăng thêm tác dụng định suyễn. Chích thảo tác dụng điều hòa các vị thuốc làm gỉam tính cay táo của Quế chi và làm giảm tác dụng phát tán của Ma hoàng   

Đọc xong, ông cụ lại lắc đầu:   

- Quế Chi thang: Quế chi, Thược dược, Cam thảo, Sinh khương, Trích thảo, Đại táo, có tác dụng trị phong thương vệ khí, có mồ hôi, chủ trị thái dương bệnh, đau đầu phát sốt…   

- Mẹ nó, lại nữa.   

Mơ mơ màng màng, Giang Khương lại tiếp tục chịu sự dày vò, nhưng không thể kháng cự. Trải qua thời gian rất lâu, rốt cuộc đã nghe được một tin tức:   

- Chủ thể sẽ tỉnh lại sau ba mươi phút nữa, phân tích hấp thu năng lượng tinh thần tạm dừng. Trước mắt đã tổng cộng hấp thu 443 phương thuốc. Phân tích còn lại sẽ tiếp tục cho lần chủ thể hôn mê tiếp theo.   

6h, Giang Khương đúng giờ tỉnh lại, cảm giác giống như trải qua một đêm không ngủ, liền thở dài một hơi. Bây giờ hắn phát giác, mỗi ngày hắn học được bảy tám phần trung y. Nhưng những thứ đó, lão gia tử đã từng dạy cho hắn trước kia. Bây giờ chỉ là học lại tỉ mỉ từ đầu một lần nữa.   

Hơn nữa, mặc dù sáng sớm thức dậy sẽ không nhớ rõ những gì đã học đêm hôm qua, nhưng Giang Khương có thể khẳng định, bây giờ thì không nhớ nhưng khi hắn cần, lập tức sẽ nhảy ra trong đầu, rõ ràng vô cùng.   

Lắc lắc đầu, cảm giác choáng váng giảm đi một chút. Hắn rời khỏi giường, mặc chiếc quần ngắn đơn giản rồi bước ra ngoài, nhìn những đồ vật quen thuộc trong sân, liền thở dài. Dựa theo lời lão gia tử đã nói, hắn ở nhà chắc không được mấy ngày nữa rồi.   

Vừa về nhà một vài ngày lại phải rời khỏi, Giang Khương thật sự không nỡ.   

Nhưng Giang Khương cũng không muốn suy nghĩ nhiều. Dù sao đến Vân Giang, cách thôn cũng chỉ có một trăm km, cũng không tính là xa, thích về nhà lúc nào thì về.   

Sau khi hoạt động chân tay một chút, hắn cúi xuống, bắt đầu luyện tập Ngũ Cầm Hí.   

Mấy ngày qua, sáng nào hắn cũng luyện tập Ngũ Cầm Hí. Hắn cảm thấy, sau khi trở về, các cơ quan trong cơ thể dường như khỏe hơn không ít. Lên núi hái thuốc hoặc luyện tập Ngũ Cầm Hí là có thể biết được rõ ràng.   

Mấy ngày liên tiếp trèo đèo lội suối không biết mệt, hơn nữa còn luyện tập Ngũ Cầm Hí, bản thân hắn có thể cảm nhận được, cơ bụng cơ ngực đều linh hoạt hơn lúc trước. Các động tác đánh ra càng thêm đúng chỗ.   

Điều này nhận được sự tán thưởng của lão gia tử. Với lứa tuổi của hắn, có được công lực như vậy khi luyện Ngũ Cầm Hí đã là khó có được. Người bình thường, cho dù luyện tập mười năm cũng chưa chắc có được trình độ như vậy.   

Giang Khương biết, trước khi hắn trở về, mỗi ngày tập luyện đều có cảm giác này. Lần này vượt qua vạn lý, khởi tử hồi sinh, đúng thật là chuyện tốt. Mà sợ rằng chuyện này không thoát khỏi liên quan đến hình xăm con mèo trên tay hắn.   

Sau khi làm vài động tác, Giang Khương không nhịn được mà liếc mắt nhìn cánh tay trái của mình, rốt cuộc phát hiện, hình xăm dường như rõ hơn, hơn nữa nhìn kỹ lại, lại có ánh sáng màu đỏ cực kỳ khó phát hiện lóe ra, không ngừng chảy xung quanh hình xăm.   

Phát hiện ra điều này, Giang Khương dừng động tác, bắt đầu quan sát kỹ lưỡng hơn. Nhưng khi hắn dừng tập, ánh sáng màu đỏ đó lại biến mất. Đồng thời hình xăm cũng ảm đảm xuống, nhìn không rõ nữa.   

Giang Khương nhìn chăm chú cánh tay một hồi, phát hiện hình xăm này không còn phản ứng gì nữa, rốt cuộc cũng không suy nghĩ nhiều, bắt đầu luyện tập.   

Nhưng luyện tập được một lúc, Giang Khương lại nhịn không được liếc mắt nhìn xuống cánh tay trái. Hình xăm trên cánh tay trái lại rõ hơn, hơn nữa bằng mắt thường có thể thấy được ánh sáng màu đỏ một lần nữa xuất hiện, không ngừng chạy quanh hình xăm.   

Giang Khương xoa đầu, đột nhiên cảm thấy khi luyện Ngũ Cầm Hí thì đầu óc thanh tỉnh, nhưng bây giờ lại choáng váng. Hắn thật sự nghĩ không ra, hình xăm con mèo này có liên quan gì đến Ngũ Cầm Hí tổ truyền của mình.   

Nghĩ tới nghĩ lui, Giang Khương như thế nào cũng nghĩ không ra, đành phải ném việc này sang một bên, tiếp tục luyện Ngũ Cầm Hí.   

Rất nhanh lão gia tử cũng đã thức dậy, cùng hắn luyện Ngũ Cầm Hí, sau đó ăn vội bữa sáng rồi ra ngoài. Nhìn bộ dạng vội vã của ông, Giang Khương không khỏi thở dài, biết được lão gia tử ra ngoài làm cái gì.   

Lão gia tử làm việc luôn nhanh nhẹn quyết đoán, hơn nữa nhận thấy cháu trai đã ở bên ngoài mất ba năm, thời gian mỗi ngày đều rất quý. Đêm qua Giang Khương đã đồng ý đến tỉnh. Ông ăn vội bữa sáng rồi ra ngoài, hiển nhiên là đi an bài chuyện này.

Bình luận

Truyện đang đọc