BINH VƯƠNG THẦN BÍ

Tất cả mọi người đều nhìn thấy Giang Khương lao lên. Khi đó Giang Khương đã bị thương không nhẹ, nhưng lại dùng phương thức quỷ dị, hơn nữa còn bộc phát lực tấn công rất mạnh, đem Đường đao bảo hộ cơ thể, rồi dùng phương thức long quyển lao thẳng ra, thậm chí còn nhân cơ hội đánh bị thương hai cao thủ.   

Nhưng một số người có tâm đã nhìn thấy được, mặc dù Giang Khương đã thoát ra khỏi trận, nhưng trên người ít nhất đã có năm vết cắt thật dài, hơn nữa còn chảy rất nhiều máu, tuyệt đối bị thương không nhẹ.   

Có thể dưới sự giáp công của sáu người mà lao ra, nếu không bị thương thì mới là có vấn đề.   

Nhưng Giang Khương dù sao cũng là bác sĩ của Thiên Y Viện, cũng có được biện pháp bảo vệ tính mạng. Chỉ cần kịp thời, theo lý hẳn sẽ không có vấn đề quá lớn.   

Tuyên Tử Nguyệt và bốn cao thủ mặc đồ đen của Thiên Y Viện đang định chạy đến, lúc này bên cạnh có người hét lớn:   

- Lên, giết nó cho tôi.   

Mọi người nhất tế sửng sốt, theo tiếng nhìn lại, liền nhìn thấy Tề Nhạc Minh tay cầm trường đao, mang theo năm sáu người lao đến chỗ Giang Khương đang chống trường đao thở hồng hộc.   

Bốn vị cao thủ Thiên Y Viện cùng với Tuyên Tử Nguyệt liền kinh hô một tiếng, hoảng sợ chạy về phía Giang Khương.   

Nhưng đã không còn kịp nữa rồi. Tề Nhạc Minh và năm sáu người kia đã vọt đến chỗ của hắn.   

Mọi người kinh hãi nhìn cảnh tượng trước mắt, không nghĩ đến Giang Khương đã xông ra khỏi Trường Đao trận, Tề Nhạc Minh lại còn dám hạ độc thủ với hắn như vậy. Với thương thế của Giang Khương bây giờ, chỉ sợ sẽ hoàn toàn xong đời.   

Nhưng nếu Giang Khương chết, Tề gia hiển nhiên cũng sẽ gặp phiền phức lớn.   

Mấy lão giả đều nhất tề nhìn về phía Tề Lãng đứng cách đó không xa. Trong tình huống này, nếu muốn ngăn cản, chỉ có Tề Lãng mới làm được.   

Nhưng Tề Lãng sẽ lên tiếng sao?   

Mấy vị lão giả nhìn Tề Lãng, thấy Tề Lãng đứng im tại chỗ, ngoại trừ sắc mặt âm hàn thì không còn phản ứng nào cả, liền quay sang nhìn nhau, trong lòng hiểu rõ. Tề Lãng quả nhiên đã thông suốt, muốn diệt trừ hậu hoạn.   

Tề Lãng quả thật đã nghĩ như vậy. Vừa rồi ông không nghĩ đến Giang Khương dưới lệnh hạ sát của ông mà còn có thể xông ra ngoài trận. Trong lòng ông tràn đầy rối rắm, cho rằng Tề gia không những đã mất hết toàn bộ thể diện, mà còn tạo ra một họa lớn.   

Nhưng thật không ngờ, con trai của ông đã thật sự phát điên, mang theo một vài người sớm chờ một bên, nhìn thấy Giang Khương xông ra ngoài thì lao đến, muốn giết chết tình địch của mình.   

Tề Lãng theo tiềm thức muốn ngăn cản, nhưng ông vừa muốn lên tiếng, một ý niệm liền xuất hiện trong đầu.  

Sau đó liền im lặng nhìn Tề Nhạc Minh dẫn người giết chết Giang Khương. Tuy có thể đắc tội với Thiên Y Viện, nhưng dù sao cũng còn có lý do. Hắn đến đoạt vợ của con trai ông, con trai ông kích động giết hắn cũng chẳng có gì lạ. Thiên Y Viện cũng không thể truy cứu Tề gia quá mức.   

Nhưng nếu Giang Khương không chết, tất sẽ để lại họa cho Tề gia. Bây giờ nỗ lực một chút, giết chết mầm tai họa này là đúng đắn.   

Vợ chồng Tuyên Năng cũng đứng phắt dậy, phẫn nộ nhìn chằm chằm bên này. Nếu không phải không kịp, chỉ sợ cả hai cũng bất chấp, trực tiếp lao đến cứu người.   

- Tề Lãng, các người đang định làm gì vậy?   

Cao thủ đầu lĩnh của Thiên Y Viện nhìn thấy người của Tề gia đã bao vây Giang Khương, không khỏi hai mắt đỏ bừng, tức giận quát lên.   

Nghe tiếng quát của vị cao thủ, sắc mặt Tề Lãng cũng không thay đổi, chỉ làm bộ nói:   

- Này, dừng tay, Nhạc Minh, dừng tay, đừng làm bậy.   

- Còn ở đó làm bộ nữa hả?   

Mắt thấy đám người kia đã vung đao lên, bốn cao thủ của Thiên Y Viện đã nhất tề quát lớn.   

Lúc này, mọi người đều cho rằng Giang Khương chết chắc rồi.   

Chỉ là, Tề Nhạc Minh vốn đang hưng phấn, đột nhiên cảm thấy lạnh trong lòng.   

Bởi vì y nhìn thấy Giang Khương ngẩng đầu lên, hai mắt vô thần đang đỏ dần, một luồng khí tức quỷ dị quanh thân Giang Khương đang bốc lên.   

- Thiên phú bậc một, Sát khởi động.   

Hình xăm con mèo nhỏ màu đỏ bên cánh tay trái Giang Khương bắt đầu lóe lên, một tin tức hiện lên trong đầu. Hai mắt vốn đã đỏ bừng của Giang Khương lại càng đỏ hơn, sát khí quanh thân tăng lên gấp bội.   

Nhưng từ lúc hai mắt Giang Khương đỏ bừng, tầm nhìn vốn đang là trắng đen đột nhiên có chút màu đỏ.   

Từ lúc tin tức này hiện lên, Giang Khương cũng bắt đầu phát hiện một số dị thường trên người mình. Vốn tay chân đang nhũn ra, bây giờ lại nóng lên, sau đó giống như khôi phục lại khí lực, cảm giác không còn sức lực nào tan biến, chỉ còn lại sức sống ngập tràn.   

Vết thương đang còn đau nhức cũng không còn bất kỳ điều gì nguy hiểm nữa.   

Nhưng duy nhất Giang Khương không cảm giác được chính là, một luồng huyết y đã lâu không xuất hiện đã lặng yên hiện lên trong đầu hắn.   

- Giết.   

Cảm giác quanh thân Giang Khương đột nhiên lạnh lại, mặc dù cũng thấy có chút lạ thường, nhưng cũng không ai quá để ý. Mặc dù kinh hãi, nhưng Tề Nhạc Minh vẫn cắn răng giơ đao chém tới Giang Khương.   

Y không tin Giang Khương bị thương như vậy lại còn năng lực phản kích?   

Nhìn thanh trường đao đang bổ đến mình, hai mắt Giang Khương trợn lên, một luồng sát ý dày đặc có thể đông lạnh người khác tuôn ra.   

Thanh đường đao vẫn luôn chống xuống đất đột nhiên bắn lên, sau đó chém tới hai thanh trường đao đang bổ xuống, cả người giống như tia chớp đánh về phía trước.   

- A!   

Rất nhanh, bên trong đám người vang lên tiếng hét thảm.   

Nghe được tiếng hét thảm này, trong lòng mọi người liền căng lên, cho rằng Giang Khương sẽ…   

Gương mặt Tề Lãng rốt cuộc cũng hiện lên sự hài lòng. Hậu hoạn đã được giải quyết, nhưng đồng thời ông cũng cảm thấy nghi hoặc, tại sao giọng nói kia lại có chút quen thuộc?   

Nghi hoặc này của Tề Lãng rất nhanh đã được giải đáp. Một thanh trường đao bay lên trời, bên dưới còn dính cánh tay, sau đó có một người kêu thảm từ trong đám người hoảng hốt lùi ra.   

- Nhạc Minh?   

Nhìn thân ảnh quen thuộc đầy máu, sắc mặt Tề Lãng trong nháy mắt trắng bệch.   

Lúc này, trong đám người cũng có sự thay đổi. Tiếng rên thảm không ngớt. Từng luồng máu tiếp tục văng lên.   

Nghe tiếng kêu thảm thiết, thỉnh thoảng lại có thân ảnh hoảng hốt lùi ra, bốn cao thủ Thiên Y Viện và Tuyên Tử Nguyệt đang chạy đến đều kinh sợ, không biết chuyện gì xảy ra.   

Không chỉ bọn họ, mà những người có mặt cũng tràn đầy kinh nghi. Bọn họ không hiểu, rõ ràng là Giang Khương đã bị thương nặng như thế, tại sao lại trở nên sinh long hoạt hổ, giống như chưa từng bị thương, chẳng khác nào uống thuốc kích thích.   

Kỳ thật Giang Khương cũng không hiểu chuyện gì xảy ra. Hắn chỉ biết kỹ năng mới mà hắn đạt được đang khởi động.   

Hơn nữa, thiên phú này có thể kích thích tiềm năng của con người, giúp cho hắn đang bị trọng thương trong nháy mắt khôi phục lại trạng thái siêu việt.   

Nhưng Giang Khương không phát hiện ra, sau khi đánh ra mấy chiêu, máu văng bốn phía, trong đầu của hắn không còn bất kỳ suy nghĩ gì nữa, chỉ còn lại…   

Giết! Giết! Giết.   

Mọi người đều trợn mắt há mồm nhìn tình huống trong sân, chỉ thấy một thân ảnh mang theo ngân quang xuyên qua đám người. Từng luồng huyết hoa văng lên, từng tiếng kêu bi thảm xuất hiện, không ngừng có người bay ngược ra.   

Bốn cao thủ Thiên Y Viện và Tuyên Tử Nguyệt đứng một bên, nhìn Giang Khương như sát thần chém loạn xung quanh.   

- Người đâu, mau đến đây.   

Tề Lãng xông lên đỡ lấy Tề Nhạc Minh. Nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của con trai, cộng thêm cánh tay phải bị đoạn đến khuỷa tay, sắc mặt Tề Lãng cũng tái nhợt. Ông thật không nghĩ đến, một kết cục vốn xem như đã định lại có thể biến thành như vậy.   

- Bác sĩ Duẫn, bác sĩ Duẫn.   

Tề Lãng nắm chặt cánh tay cụt của Tề Nhạc Minh, nhanh chóng điểm vào các huyệt vị cầm máu, vừa kêu lớn vào bên trong.   

Chờ đến khi vị bác sĩ Duẫn kia chạy đến tiếp nhận Tề Nhạc Minh, Tề Lãng mới phát hiện, sáu bảy thuộc hạ của mình, ngoại trừ hai ba người trọng thương thối lui sang một bên, vẻ mặt thất hồn lạc phách nhìn Giang Khương, còn lại thì đã chết hết.   

Giang Khương vẫn cúi đầu như cũ, cầm đao đứng im tại chỗ, máu nhỏ xuống mũi đao, khiến nhiều người cảm thấy cảnh tượng quá mức rúng động.

Bình luận

Truyện đang đọc