BINH VƯƠNG THẦN BÍ

Gần như tất cả mọi người đều nghĩ vậy, cho dù là y sư La Thiên Minh cũng nghĩ như vậy. Nhưng chẳng qua do ông còn ôm chút ảo tưởng với những điểm thần kỳ của đệ tử mình trước đây cho nên vẫn còn chút ảo tưởng.

Không một ai có thể tin, Giang Khương mới chỉ nhập môn ba bốn năm đã có thể một lần thông qua được ba cuộc khảo hạch nghiêm khắc và khó khăn kia. Cho dù là trước kia Giang Khương có rất nhiều chỗ thần kỳ cũng vậy.

Chứ đừng nói chỉ, tất cả mọi người đều biết, giờ Giang Khương nước đến chân mới nhảy. Trong vài ba ngày này có thể bổ sung đủ kiến thức sao? Đáp án dĩ nhiên là phủ định... Không có ai có thể trong mấy chục tiếng đồng hồ ngắn ngủi có thể hấp thu được hết những kiến thức và kinh nghiệm của mấy chục năm như bàn binh trên giấy.

Dĩ nhiên, chẳng qua là không ai biết, Giang Khương đã có kinh nghiệm của mấy chục chủ Tề Thế Đỉnh. Cũng không ai biết, Giang Khương có kỹ năng “Thông mãn chỉ tâm”, cùng với sự tồn tại của không gian hư ảo có thể giúp hắn nhanh chóng củng cố và học tập trong mộng.

Rất nhanh, ba ngày thoáng chốc đã trôi qua, cùng với mặt trời bắt đầu hiện lên ở phía thông, cuộc thi khảo hạch y sư tam phẩm đặc biệt hai tiếng sau sẽ bắt đầu. Vô số ánh mắt đều đổ đồn trước cảnh cửa mật khố, chờ Ủy viên Giang Khương kia xuất hiện.

€ó vài ánh mắt cười trên sự đau khổ của người khác, có cười trên sự đau khổ của người khác, có là lo âu mong đợi... Không biết vị Ủy viên Giang Khương này sau ba ngày ba đêm bế quan, ra ngoài sẽ như thế nào? Có khi nào hắn giả vờ ở trong đó ngủ ba ngày liên không? Hay thật sự vùi đầu học tập trong ba ngày không ăn không ngủ?

Mặt trời dần dần lên cao, thời gian khảo hạch càng lúc càng đến gần. Những ánh mắt ở xung quanh mật khố cũng càng lúc càng nhiều. Thậm chí không ít

thành viên Thiên Y viện lúc này đang giả vờ vô tình đi ngang qua mật khố.

La lão y sư La Thiên Minh cùng Tuyên Tử Nguyệt và Phan Hiểu Hiểu đã sớm đứng ngoài cửa, chờ Giang Khương xuất hiện.

- Chỉ còn nửa tiếng nửa... Sao Giang Khương còn chưa ra? Tuyên Tử Nguyệt hơi căng thẳng nhìn cửa mật khố nói. - Không nên gấp. Có lẽ sắp ra rồi!


Mặc dù hình như La lão y sư La Thiên Minh cũng căng thẳng nhưng lúc này vãn an ủi nói.

Phan Hiểu Hiểu bên cảnh thì vẫn giữ vẻ tùy ý thường ngày. Có lẽ cô là người duy nhất ủng hộ Giang Khương vô điều kiện. Từ trước tới nay cô chưa bao giờ nghi ngờ Giang Khương, càng không lo Giang Khương sẽ xảy ra chuyện. Nếu Giang Khương đã nói muốn tham gia khảo hạch, vậy thì cô nghĩ trong lòng Giang Khương đã nắm chắc rồi.

Cho nên, chỉ có Phan Hiểu Hiểu là ôm Tiểu Bảo rượt đuổi nhau cười khanh khách khắp hành lang, khiến chủ quản mật khố cũng phải đưa mắt nhìn. Mật khố là trọng địa của Thiên Y viện, trước nay rất yên tĩnh, cho tới giờ không có ai dám làm ồn ở đây. Có điều, lúc này vị chủ quản cũng không dám lộ chút khó chịu nào, ngược lại còn mỉm cười nhìn cảnh này, giống như đang nhìn đám con cháu của mình cười đùa vui vẻ vậy.

Còn Diêu Nhất Minh ở bên thì hơi bình tĩnh một chút. Anh ta đi theo Giang Khương không lâu lắm nhưng tương đối hiểu chủ mình. Chủ mình không phải là loại người không biết nặng nhẹ. Chuyện này nếu thực sự khó khăn với chủ mình thì chắc chắn chủ mình sẽ không coi trọng đến mức bế quan ba ngày trong mật khố như vậy.

Nhưng nếu ông chủ mình làm như vậy thì ít nhiều cũng nắm chắc được vài phần. Tuy ông chủ mình trẻ tuổi, nhưng chắc chắn không phải kiểu người làm việc khi hoàn toàn không nắm chắc.


Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cuối cùng Tuyên Tử Nguyệt không chịu được định gọi chủ quản mật khố đi kêu người thì cánh cửa mật khố cuối cùng cũng từ từ mở ra.

Giang Khương nhìn ánh mặt trời rực rỡ hơi chói mắt bên ngoài thì không kìm được híp mắt lại.

Sau khi con ngươi nhanh chóng chớp chớp hai lần thì mắt hắn lập tức thích ứng được với ánh mặt trời chói chang.

- Giang Khương. Tuyên Tử Nguyệt thấy Giang Khương ngoại trừ sắc mặt hơi tái nhợt, hơn nữa trên mặt lộ chút mệt mỏi thì hình như không có gì khác thường thì không khỏi


Kỳ khảo hạch y sư được tiến hành ở tòa lầu giảng dạy. Vì lần này thí sinh chỉ có mình Giang Khương cho nên bạn học Giang Khương một mình ngồi trong một phòng thi.

Phòng thi không lớn lắm, chỉ khoảng hai mươi mét vuông, bên trong chỉ có một cánh cửa, không có cửa sổ và một cái bàn, một cái ghế với một máy vi tính.

Giang Khương ngồi trước máy vi tính, nhìn chằm chằm màn hình, cứ một miếng bánh bao rồi một miếng cháo, nhưng tay vẫn không ngừng dùng chuột click trên màn hình...

Hai vị Ủy viên Hội đồng viện ngồi trong phòng giám sát sát bên, cùng với hai thành viên của ban Giám sát lúc này đang mang vẻ mặt cổ quái nhìn Giang Khương cũng đang nhìn chằm chằm trên màn hình.

Bình luận

Truyện đang đọc