BINH VƯƠNG THẦN BÍ

Từ Thanh Linh cuối cùng vẫn không điện thoại cho Giang Khương. Giang Khương càng mạnh lại càng tốt. Những ngày kế tiếp, Từ Thanh Linh càng cố gắng thêm mấy phần. Cô không muốn mình cách Giang Khương quá xa.   

Gần đây Giang Khương cũng cố gắng hết sức. Bản thân đã bị Huyết tộc chú ý, cho dù bắt được đám người Hầu tước Robert, nhưng lại càng khiến cho Huyết tộc hận hắn đến thấu xương. Để tránh xảy ra chỗ hở, trong cái thế giới thực lực vi tôn này, Giang Khương chỉ có thể khiến bản thân mình càng mạnh càng tốt.   

- Giang Khương, con cố ý đến nơi này của ta chỉ để uống tách trà thôi sao?   

Cuộc họp vừa mới kết thúc không lâu, Giang Khương đã chạy đến phòng làm việc của mình, Từ Khải Liễu mỉm cười nói:   

- Bây giờ con cũng đã là Phó trưởng phòng phụ trách phòng Dược, mỗi tháng đều được phát một lượng Thanh Tâm trà, còn thèm chút trà của chỗ ta sao?   

Giang Khương ngược lại cũng không khách sáo, tự mình pha trà, sau đó rót cho mình một ly, nhàn nhã ngồi xuống ghế salon, hít một hơi hương trà thơm thoang thoảng, lúc này mới thỏa mãn nhìn Từ Khải Liễu:   

- Viện trưởng, Thanh Tâm trà chúng ta cũng có hạn chế mà. Uống một mình thì còn miễn cưỡng đủ, nhưng con còn có một đại gia đình. Chỉ có chỗ của người mới không bị hạn chế. Con không đến chỗ của người thì đến chỗ nào bây giờ?   

- Chậc chậc, một đại gia đình? Đúng là một đại gia đình thật.   

Từ Khải Liễu xử lý hết phần văn kiện, sau đó đặt bút xuống, nhìn Giang Khương, hỏi:   

- Nói đi, rốt cuộc tìm ta có chuyện gì?   

Giang Khương nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, cảm nhận cảm giác ngòn ngọt của nước trà trong miệng, sau đó lưu luyến nuốt xuống, lúc này mới quay sang nhìn Từ Khải Liễu, cười nói:   

- Viện trưởng, con muốn đổi ba viên Luyện Cốt Đan.   

- Luyện Cốt Đan?   

Biểu hiện của Từ Khải Liễu thoáng ngưng trọng lại, nghi ngờ nhìn Giang Khương:   

- Con cần nó làm gì? Con…   

Nói đến đó, ánh mắt Từ Khải Liễu chợt mở to:   

- Chẳng lẽ con đã đạt đến trình độ đó?   

Giang Khương cười khổ gật đầu:   

- Vâng, cho nên con mới cố ý luyện một lò Luyện Cốt Đan.   

- Khó trách, khó trách.   

Nghe Giang Khương xác nhận, gương mặt Từ Khải Liễu vừa khiếp sợ vừa vui mừng lẫn yên tâm:   

- Khi ta nhìn thấy cảnh tượng đó, ta cũng đã cảm thấy tốc độ tu luyện của con đã đạt đến trình độ khiến người ta khiếp sợ, không nghĩ đến con sắp đạt đến trình độ đó.   

- Cũng không còn biện pháp.   

Giang Khương cười khổ. Hắn có đầy đủ đan dược, hơn nữa ngày nào cũng ở cái nơi linh khí đầy đủ như Thiên Y Viện, ngày đêm không ngừng tu luyện, không tiến bộ cũng uổng.   

- Bởi vì con có thể luyện chế ra đan dược siêu phẩm, cho nên điều kiện để đổi lấy đan dược cũng đã được giảm xuống. Hơn nữa, Luyện Cốt Đan có chín viên, người cần nó cũng không nhiều. Công dụng của Luyện Cốt Đan đối với người khác không lớn. Người ngoại viện dùng Luyện Cốt Đan cũng không có mấy ai. Ba viên có thể cân nhắc trả lại cho con.   

Từ Khải Liễu thoáng chút trầm ngâm, sau đó trầm giọng nói:   

- Lần này con lập được công lớn, nội viện vẫn chưa tiến hành tặng thưởng cho con. Như vậy đi, để ta thương nghị với lão Liêu và Mộc Dương, nếu Luyện Cốt Đan là do con luyện chế, phần thưởng lần này xem như phá lệ tặng cho con hai viên, nhưng một viên còn lại con phải trả điểm đầy đủ. Dĩ nhiên, nếu điểm của con không đủ, có thể tạm thời cho thiếu, và trả trong vòng một năm.   

Nói đến đây, Từ Khải Liễu nhìn Giang Khương, cười nói:   

- Như thế nào? Một năm đủ để con trả đủ điểm Luyện Cốt Đan chứ?   

- Dĩ nhiên rồi ạ.   

Giang Khương cười hắc hắc. Điểm của hắn bây giờ không ít, chỉ là không thể quá khoe khoang. Dùng một năm để trả thì thích hợp hơn. Lần này hắn được thưởng hai viên Luyện Cốt đan, đây là đã phần thưởng Từ Khải Liễu phá lệ cho hắn. Dù sao điểm dùng để đối một viên quá kinh người. Bây giờ tặng cho hắn hai viên, đúng là không dễ dàng gì.   

- Được rồi, để ta đánh tiếng với lão Liêu và Mộc Dương. Buổi chiều con sẽ có ba viên đan dược.   

- Vậy phải làm phiền Viện trưởng rồi.   

Giang Khương cười gật đầu:   

- Viện trưởng, việc đàm phán với Huyết tộc sao rồi?   

- Thông báo đã được gửi đến cho Huyết tộc sau hội nghị hội Viện ủy. Nhưng trước mắt chỉ thông báo cho bọn họ việc Thiên Y Viện bắt sống được đám người Hầu tước Robert. Khẳng định là lúc này Trưởng lão hội của Huyết tộc đang đau đầu, còn chưa hồi phục.   

Nói đến đây, ý cười trên gương mặt Từ Khải Liễu càng thêm nồng đậm. Lần này Thiên Y Viện chiếm thượng phong, và đây cũng là lần đầu tiên phát thông báo ra ngoài mà dùng giọng điệu cường ngạnh với Huyết tộc. Bây giờ chỉ chờ bên phía Trưởng lão hội Huyết tộc trả lời.   

Nhìn nụ cười trên gương mặt Từ Khải Liễu, Giang Khương cũng gật đầu, cười nói:   

- Chúng ta cứ từ từ đàm phán. Chủ yếu nhất vẫn là Huyết Linh Thảo.   

- Cái này thì yên tâm đi.   

Buổi chiều, sau khi lấy được Luyệt Cốt Đan, Giang Khương liền bế quan.   

Đại chiến với Huyết tộc lần trước, tiêu hao thật sự quá lớn. Bây giờ có ba viên Luyện Cốt đan, hơn nữa còn có chín viên Thanh Vân Đan, và các loại đan dược do nội viện đặc cách ban tặng, hắn phải mau sớm bổ sung lại những thứ đã tiêu hao. Hơn nữa còn phải cường hóa xương cốt, để cơ thể đạt đến mức tận cùng, mới có thể một lần nữa chân chánh lên cấp.   

Có ba viên Luyện Cốt Đan, hắn tin rằng hắn sẽ cường hóa được xương cốt đến trình độ cao nhất. Ngoài ra, nhờ có Thanh Vân Đan và các đan dược khác trợ giúp, đến lúc đó hắn sẽ hoàn thành lần lên cấp cuối cùng.   

Giang Khương vừa mới bắt đầu bế quan, động tĩnh Huyết tộc cũng truyền đến. Đối với thông báo Viện trưởng gửi đi, Hội trưởng lão Huyết tộc cũng đã đáp lời.   

Nhìn câu trả lời của Huyết tộc, Từ Khải Liễu cười khẽ, nói:   

- Đám dơi già này cũng đúng là biết điều, còn chưa đợi chúng ta mở miệng đã ngỏ ý nguyện trả giá thật lớn để đổi lấy những người này về.   

Lưu Mộc Dương gật đầu cười nói:   

- Dĩ nhiên là phải biết điều rồi. Đám dơi đó cần nhất là mặt mũi. Có thành viên quốc hội cao cấp rơi vào trong tay chúng ta, tại sao lại không gấp chứ?   

Lưu Mộc Dương cười nói:   

- Hơn nữa, phương Tây có thói quen chuộc quý tộc về. Đám dơi già này chủ động muốn chuộc về cũng là chuyện bình thường.   

Liêu Long Căn bên cạnh cũng mỉm cười lên tiếng:   

- Nếu bọn họ đã chủ động lên tiếng, vậy chúng ta ra giá đi.   

- Đúng, chúng ta ra giá đi. Bây giờ cổ cũng đã đưa đến, chúng ta mài dao cắt thôi. Hahah…   

Ninh Hán Dân tỏ thái độ còn trực tiếp hơn, nụ cười trên mặt cho thấy ông rất vui.   

Chỉ có Chu Thế Dương là âm thầm cười khẽ:   

- Chúng ta làm từng bước thôi. Nếu đã muốn bán, nhất định phải bán giá cao.   

- Haha, tất nhiên rồi.   

Hiếm khi mọi người cùng nhất trí, tâm trạng Từ Khải Liễu cũng cảm thấy vui, gật đầu cười nói:   

- Nếu Huyết tộc đã lên tiếng, chúng ta cũng chuẩn bị chuyên gia, tiến hành đàm phán với đối phương.   

- Liên quan đến đàm phán lần này, thân phận của người bên chúng ta cũng không thấp được. Nếu đám dơi đó muốn chúng ta nể mặt, vậy chúng ta nể mặt thôi.   

Từ Khải Liễu thoáng trầm ngâm một chút, sau đó nhìn Chu Thế Dương, nói:   

- Lão Chu, lần này tiểu tổ đàm phán do ông dẫn đầu. Đối phương ra mặt hẳn là Thủ tịch hội trưởng lão, Hầu tước Ryan. Để ông đám phán là thích hợp nhất, mọi người cảm thấy thế nào?   

- Tôi đồng ý.   

Lưu Mộc Dương là người đầu tiên đồng ý.   

Liêu Long Căn cũng chậm rãi gật đầu, nhìn Chu Thế Dương, nói:  

- Lão Chu từ trước đến nay giỏi đàm phán với người ta nhất. Chuyện này giao cho lão Chu là thích hợp.   

- Ừm. Lão Chu phụ trách chuyện này sẽ rất tốt.   

Nghe mọi người rốt rít tán dương, gương mặt Chu Thế Dương hiện lên vẻ ngạo nghễ. Từ lúc nhậm chức thành viên hội Viện ủy đến nay, là vị trí cuối cùng, chuyện giống như vậy không đến phiên ông ra mặt. Lúc này đàm phán với Huyết tộc, hơn nữa Thiên Y Viện lại chiếm thế chủ động, Hội trưởng lão Huyết tộc sẽ cử ra Thủ tịch trưởng lão đứng sau Chủ tịch quốc hội, vẫn là rất có mặt mũi.   

Có thể đưa ra đủ loại điều kiện với Thủ tịch trưởng lão của Huyết tộc, Chu Thế Dương vẫn cảm thấy rất có hứng thú, lập tức ngạo nghễ gật đầu:   

- Được rồi, dù sao gần đây tôi cũng không có việc, để tôi đi cho.   

- Được, hết thảy nhờ vào lão Chu ông.   

Từ Khải Liễu gật đầu:   

- Người đi cùng sẽ do ông chủ động chỉ định. Lần này Thiên Y Viện chúng ta có kiếm được chỗ tốt trong tay Huyết tộc hay không, tất cả nhờ vào tài của lão Chu ông.   

- Viện trưởng yên tâm đi. Chuyện này có tôi, tôi tất nhiên sẽ để cho đám dơi kia phải đau tim.   

Chu Thế Dương ngạo nghễ nói.   

Thấy Chu Thế Dương nói, mọi người đều hài lòng gật đầu. Có Chu Thế Dương làm chuyện này, mọi người đúng là yên tâm. Lần này, Quốc hội trưởng lão có muốn không chảy máu nhiều cũng không được.   

- Phù, phù.   

Giang Khương chống tay chân dưới đất, như con mãnh hổ ra sức tiến lui. Động tác giữa tay chân trầm ổn mà uy nghiêm. Theo động tác của ông, một luồng khí tức khổng lồ lan tràn khắp phòng, thổi tấm rèm cách đó không xa phải lung lay.   

Lúc này Giang Khương đã uống một viên Thanh Vân Đan. Cho dù công hiệu của Thanh Vân Đan rất mạnh, nhưng Giang Khương phát hiện hắn không cách nào nhanh chóng hấp thu được dược lực này, chỉ có thể đem dược lực tản ra quanh thân, dùng thời gian để hấp thu.   

Nhưng hắn cũng không kiên nhẫn được như vậy. Vì thế hắn đã thi triển Ngũ Cầm Hí, toàn lực hấp thu dược lực khổng lồ.

Bình luận

Truyện đang đọc