BINH VƯƠNG THẦN BÍ

Màu đỏ trong ánh mắt của Giang Khương dần dần giảm xuống, sau đó cả người vô lực ngã ra đằng sau.   

La y sư sớm đã sốt ruột, thấy Giang Khương ngã xuống, liền chạy đến, đưa tay đỡ lấy đồ đệ bảo bối của mình.   

Nhìn Giang Khương, ánh mắt của các y sĩ hiện lên sự phức tạp. Vốn bọn họ đã nghe nói thực lực của Giang Khương phô bày ở Tề gia, nhưng khi đó bọn họ có chút không tin.   

Bây giờ tận mắt nhìn thấy, ngay cả Viên tiên sinh suýt chút nữa cũng không làm gì được Giang Khương, phải dựa vào thuốc mới có thể khống chế hắn lại. Như vậy, thực lực của hắn hoàn toàn cách Thiên giai không xa.   

Dần dần, ánh mắt mọi người lộ ra sự kính sợ. Giang Khương bằng tuổi này đã tham gia tấn cấp, thành công đạt được vị trí y sĩ tam phẩm. Bây giờ lại có được một thân cường hãn đến kinh khủng, khó trách Viện trưởng Từ cũng phải đích thân đến. Xem ra, sau này xu thế của Giang Khương ở Thiên Y Viện sẽ lên như diều gặp gió.   

Đồng thời, hắn sẽ được chỉ định là người nối nghiệp Thiên y sư.   

Trong lúc những người khác thì kính sợ, còn Mã Tiểu Duệ thì mắt sáng ngời. Vừa rồi cô dùng liều lượng gấp ba. Nếu cứ như vậy mà không đánh ngã được Giang Khương, thể diện của cô xem như là mất hết.   

Hơn nữa, đây không chỉ là vấn đề thể diện, mà là sau này cái nhìn của Viện trưởng Từ đối với cô sẽ thay đổi.   

Bây giờ thì tốt rồi. Tuy hiệu quả hơi chậm, phải dùng đến mấy lần, nhưng cuối cùng cũng đã có hiệu quả.   

Nhìn Giang Khương đang yếu ớt, ánh mắt Viện trưởng Từ hiện lên chút ba động.   

Lúc này, Lý phán quan vừa lau mồ hôi vừa chạy ra khỏi phòng sám hối. Nhìn thấy trận chiến trong sân đã dừng lại, Giang Khương đã thuận lợi bị chế trụ, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ông ta đột nhiên nhìn thấy vẻ mặt trào phúng của các y sĩ khi nhìn mình, lại còn có chút đồng tình nữa chứ.   

Lý phán quan sửng sốt, rốt cuộc đã chú ý đến những người bên cạnh.   

Sau khi nhìn kỹ, trong lòng liền giật thót, lẩm bẩm:   

- Tiêu rồi, tiêu rồi.   

- Chủ quản phòng sám hối Lý Tự Cường, y sĩ tam phẩm Mã Duệ Hoằng tố cáo anh vi phạm quy định, lạm dụng thuốc đối với y sĩ tam phẩm Giang Khương. Bây giờ tôi ra lệnh tạm cách chức của anh, tiếp nhận điều tra của hội Giám sát.   

Thiên y sư Lưu Mộc Dương lạnh nhạt nhìn thoáng qua Lý phán quan đang đổ đầy mồ hôi trước mặt.   

- Vâng.   

Lý phán quan run giọng đáp.   

Khi nhìn thấy Viện trưởng Từ và người phụ trách viện Giám sát, Thiên y sư Lưu Mộc Dương, trong lòng Lý phán quan đã run sợ đến cực điểm. Vốn ông ta tưởng rằng khi Mã Tiểu Duệ hướng viện Giám sát tố cáo ông, nhiều nhất cũng chỉ là một thành viên nào đó của hội sẽ đến. Nhưng thật không ngờ, không chỉ Lưu Mộc Dương đến, mà ngay cả Viện trưởng Từ cũng đích thân đến luôn.   

Tâm lý ôm may của ông đã tiêu tán không còn. Nếu chỉ đến một mình Lưu Mộc Dương, có lẽ ông còn có cơ may thoát khỏi. Nhưng bây giờ đến ngay cả Viện trưởng Từ cũng xuất hiện, hai vị phía sau cũng sẽ cực kỳ kiêng kỵ, tuyệt đối không có khả năng nương tay cho ông.   

- Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?   

Sắc mặt Tôn Nghị cũng trở nên kinh hoảng, ở trong phòng giống như kiến bò chảo nóng. Y vừa nhận được tin tức, liền chạy đến chỗ của Liêu Dương, tâm trạng vô cùng khẩn trương. Y và Giang Khương đều cùng một sư phụ. Nếu việc này truyền ra ngoài y xuống tay với đồng môn, hậu quả sẽ là...   

Sắc mặt Liêu Dương bên cạnh cũng âm trầm, nhưng trấn định hơn Tôn Nghị vài phần, nói:   

- Lý Tự Cường đúng là vô dụng. Ngay cả chuyện này cũng làm không gọn gẽ.   

- Lý Tự Cường xem như xong đời rồi. Nhưng quan trọng nhất chính là chúng ta. Chúng ta phải làm sao bây giờ?   

Nghe Liêu Dương mắng Lý phán quan, Tôn Nghị không khỏi tức giận nói.   

- Làm sao bây giờ? Mẹ kiếp.   

Liêu Dương hừ một tiếng:   

- Dù sao lần này chúng ta cũng đã thắng. Lý Tự Cường không phải kẻ ngu. Nếu ông ta chịu bị xử phạt một mình thì không sao, nhưng nếu đắc tội với chúng ta, sau  

này lại càng khó lăn lộn. Anh cũng đừng lo lắng nữa.   

Nghe xong, Tôn Nghị thoáng có chút bình tĩnh lại, sau đó nói:   

- Vấn đề bây giờ là Viện trưởng Từ cũng đã biết chuyện này, chỉ sợ sẽ không dễ dàng vượt qua được điều tra.   

- Chẳng lẽ Viện trưởng Từ sẽ nhúng tay vào chuyện của hội Giám sát sao? Hơn nữa, Lý Tự Cường không phải người ngu, sẽ không khai ra chúng ta đâu.   

Nhìn biểu hiện khẩn trương của Tôn Nghị, Liêu Dương trấn an:   

- Lần này chúng ta cũng thắng rồi mà. Chỉ cần chuyện này qua đi, chúng ta có thể lấy được thứ chúng ta muốn. Mặc kệ thế nào cũng đáng giá.   

- Ồ, hy vọng là Lý Tự Cường có thể chống đỡ được.   

Tôn Nghị hiển nhiên biết được có lo lắng cũng không làm được gì, đành thở dài nói.   

Cuộc điều tra nhanh chóng được tiến hành. Dưới mệnh lệnh của Thiên y sư Lưu Mộc Dương, rất nhanh trong vòng một tiếng đã tra ra chân tướng.   

Mặc dù Lý phán quan đã tiến hành xử lý thuốc bên trong, nhưng thành viên viện Giám sát cũng không phải ngồi không. Thiên y sư Lưu Mộc Dương, còn có Viện trưởng Từ giám sát, những người tham gia điều tra đều là các cao thủ.   

- Chủ nhiệm, đã cho ra kết quả rồi. Chúng tôi tìm được một lượng thuốc gây cuồng bạo còn lưu lại bên trong phòng sám hối, đồng thời từ trong không khí phân tích ra được.   

Một người đàn ông trung niên ngực đeo huy hiệu giám sát cung kính báo cáo với Lưu Mộc Dương.   

- Tình hình thế nào?   

Lưu Mộc Dương vừa xem báo cáo vừa hỏi.   

- Mặc dù trong phòng sám hối đã bật thông gió xử lý khẩn cấp, nhưng chúng tôi vẫn có thể phát hiện ra được lượng thuốc gây ảo giác còn sót lại. Trải qua tính toán tốc độ gió và lượng khí thoát ra, chúng tôi có thể xác nhận, bên trong phòng sám hối, y sĩ Giang Khương đã trúng hai loại thuốc này với liều lượng kinh người.   

Nói đến đây, sắc mặt của vị ủy viên Giám sát có chút ngưng trọng.   

Nghe vị ủy viên này nói, giọng nói có chút ngưng trọng, Lưu Mộc Dương ngẩng đầu lên, hỏi:   

- Cụ thể là mức độ bao nhiêu?   

- Căn cứ theo đánh giá, nửa tiếng trước, lượng thuốc gây ảo giác là 100miligam, gấp năm lần so với tiêu chuẩn thông thường. Còn lượng thuốc gây cuồng bạo là 213-225 miligam.   

Ủy viên Giám sát báo cáo kết quả. Là thành viên của viện Giám sát, trên cơ bản đều là y sư nhị phẩm. Dám ra tay với một thành viên chính thức của Thiên Y Viện như vậy, hiển nhiên là cực kỳ căm tức.   

Rầm. Vị ủy viên vừa dứt lời, Lưu Mộc Dương đã đập mạnh xuống bàn làm việc, tức giận quát:   

- 225miligam. Thật to gan!   

- Liều thuốc này đã vượt mức quy định 300%. Thời gian hít vào càng lâu, càng dễ dàng tạo thành thương tổn không thể đánh giá được đối với tinh thần và cơ thể con người. Nhưng chúng tôi cũng không cách nào xác định y sĩ Giang Khương rốt cuộc đã hít phải bao nhiêu. Việc trị liệu kiểm tra có liên quan đều do La Thiên Minh y sư chủ trì.   

Mặc dù xác định Lưu Mộc Dương đã biết được mức độ nguy hại của con số này, nhưng vị thành viên hội Giám sát vẫn đem những tư liệu mà mình phân tích được báo cáo ra.   

- 300%...300%...   

Lưu Mộc Dương thì thào. Nhớ đến biểu hiện cuồng bạo của Giang Khương khi nãy, sắc mặt lại càng âm trầm, lạnh giọng nói:   

- Mau tiến hành thẩm vấn Lý Tự Cường. Ta không tin anh ta có gan lớn đến mức dám ra tay với y sĩ chính thức như vậy, trong đó nhất định là có nguyên nhân.   

- Vâng, tôi lập tức an bài thẩm vấn ngay.   

Nhìn biểu hiện phẫn nộ của Lưu Mộc Dương, vị thành viên hội Giám sát trầm giọng đáp.   

- Ừm.   

Lưu Mộc Dương chậm rãi gật đầu, nhìn thấy vị ủy viên giám sát đang lui ra, đột nhiên lên tiếng:   

- Nếu cần thiết, tôi cho phép anh sử dụng Hoặc Tâm trà.   

Nghe được lời này, ánh mắt của vị ủy viên giám sát ngưng trọng lại, sau đó đáp:   

- Vâng, tôi sẽ nhanh chóng gửi báo cáo có liên quan lên cho ngài.   

- Được, đi đi.   

Lưu Mộc Dương gật đầu.

Bình luận

Truyện đang đọc