BINH VƯƠNG THẦN BÍ

Trung tâm kiểm soát không lưu CIA, mấy chục nhân viên đang cúi đầu xử lý công việc.   

- Thiếu tá Rosen, tôi không biết gì về hoạt động ở vịnh Brucen, Vương quốc Anh lần này. Chẳng lẽ trước đó không hề có tin tình báo nào hay sao?   

Một vị sĩ quan cao cấp nhìn hình ảnh vệ tinh, nghi ngờ hỏi.   

- Xin lỗi, đúng là trước đó không hề có bất kỳ tin tức gì.   

Thiếu tá Rosen nhún vai:   

- Tình báo của chúng ta cũng vừa mới nhận được tin tức, nói là diễn tập tạm thời.   

- Được rồi, diễn tập tạm thời.   

Vị quan phụ trách bưng tách café nhấp một ngụm, sau đó chỉ vào màn hình, nói:   

- Anh có tin không? Có một số thuyền của cục Sự vụ hàng hải, phỏng chừng đã ở đây gần nửa ngày. Sau đó lại có hải quân hoàng gia chạy đến. Bên kia đang có chiến hạm cỡ nhỏ vẫn đang tuần tra cách mấy chục hải lý. Hơn nữa còn có trực thăng tàu ngầm đuổi theo, ném xuống mấy quả lựu đạn. Tổng cộng đã ném hơn mười quả rồi.   

- Thế anh có tin đây là diễn tập không? Diễn tập với đội cảnh vệ hải quân?   

Người phụ trách mệt mỏi xoa huyệt Thái Dương, sau đó dựa lưng vào ghế, hừ lạnh:   

- Tranh thủ thời gian điều tra cho rõ, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra. Tôi cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.   

- Vâng, thưa ngài.   

Trung tâm chỉ huy tình báo tổng hợp Hoa Hạ cũng đang có người chú ý đến hành động ở vịnh Brucen. Một thanh niên mặc quân phục Thiếu tá cau mày đọc tin tình báo trước mặt, sau đó ném xấp tài liệu cho một nhân viên tình báo, nói:   

- Thông báo cho người ở bên kia, nhanh chóng thăm dò xem, rốt cuộc bọn họ muốn làm cái gì.   

- Vâng, thiếu tá.   

Khắp nơi trên thế giới cũng có không ít chuyện như vậy phát sinh. Tuy nói Anh quốc mấy năm gần đây có sự sa sút, nhưng cũng vẫn được xem là đế quốc lâu đời, vẫn có vô số ánh mắt chú ý đến. Một số động tĩnh nhỏ xíu cũng đủ để cho các cơ quan tình báo các nước nhìn chằm chằm vào.   

Vô số người cũng đang ngó chừng nơi này, nhưng ở hiện trường, gương mặt Hầu tước Ryan lại tái xanh.   

- Ryan tiên sinh, biên đội đã lục soát vịnh Brucen hai lần, nhưng không có bất kỳ phát hiện nào.   

Chủ quản hạm đội, Thiếu tá May thông qua điện thoại vô tuyến báo cáo với Hầu tước Ryan.   

- Lục soát một lần nữa, nhất định phải tìm ra hắn cho ta.   

- Ryan.   

Nghị trưởng vẫn biểu hiện sự bình tĩnh, đứng lên nói:   

- Yêu cầu quốc hội thuộc quyền điều phái mười chiếc thuyền cùng với hai tàu ngầm lục soát nơi này trong mười ngày. Những người còn lại rút lui.   

Nghe Nghị trưởng ra lệnh, sắc mặt Hầu tước Ryan thoáng cứng lại một chút rồi hít một hơi thật sâu:   

- Vâng.   

Nhìn chiếc trực thăng của Nghị trưởng chậm rãi rời đi, sắc mặt Hầu tước Ryan vẫn rất khó coi. Trung tâm hạm đội tàu ngầm đã xác nhận đối phương đột nhiên biến mất, hơn nữa nếu đối phương đã bị hủy diệt, như vậy không thể nào tiếp tục duy trì trạng thái ẩn hình như thế. Tất sẽ bại lộ dưới các thiết bị dò xét của chiến hạm.   

Cho nên, quyết định của Nghị trưởng hẳn là chính xác. Nếu đã lục soát qua hai lần, để hải quân hoàng gia ở đây cũng sẽ không có lợi, chi bằng điều động lực lượng của mình tiếp tục lục soát. Nếu đối phương vẫn còn ở đó, tổng vẫn có thể tìm ra tung tích. Còn không, hao phí cũng là lực lượng của mình.   

Cách đó mấy trăm cây số, trong một trang viên cổ xưa nhưng tráng lệ, Bá tước Eva cau mày ngửa đầu uống một ly máu đỏ thẫm, sau đó đặt lên cái mâm của người hầu.   

- Tình huống bên phía vịnh Brucen như thế nào rồi?   

- Tiểu thư, vừa rồi Nghị trưởng đã hạ lệnh rút hải quân hoàng gia và cảnh vệ bờ biển, quay lại điều phái mười chiến hạm và hai tàu ngầm của quốc hội đi lục soát.   

Người hầu cung kính báo cáo.   

- Nói cách khác là vẫn chưa bắt được người?   

Ánh mắt của Eva lóe lên sự kinh ngạc và thất vọng, sau đó chậm rãi nói:   

- Biết rồi, anh lui xuống đi.   

- Vâng, tiểu thư.   

Người hầu cung kính lui xuống.   

Khi người hầu lui ra, lông mi thon dài của Eva run run một chút, lạnh giọng nói:   

- Tại sao người này lại lợi hại như vậy? Nghị trưởng xuất động mà cũng không bắt được hắn.   

Dứt lời, ánh mắt xanh thẳm của Eva lại hiện lên chút mê ly, đầu lưỡi đỏ hồng nhẹ nhàng liếm môi một cái, giống như đang hoài niệm cái gì.   

Rất nhanh, Eva nhẹ nhàng thở dài, sau đó vẫy tay, một người hầu từ trong bóng tối bước ra.   

- Chuẩn bị thêm cho ta một ly máu.   

Nghe xong, ánh mắt người hầu lóe lên sự kinh ngạc. Trước kia tiểu thư không thích uống máu. Chỉ vì duy trì cơ thể, hai ba ngày mới uống máu một lần, tại sao hôm nay lại uống liền hai ly?   

Nhưng người hầu vẫn đi lấy máu.   

Tại một vườn hoa phía sau trang viên, có mấy cô gái đang phơi nắng, hoặc đọc sách, hoặc đùa giỡn trên bãi cỏ.   

Thấy người hầu đi tới, mấy cô gái đều dừng hoạt động, mỉm cười hỏi:   

- Tiên sinh Roger, có chuyện gì không?   

- Tiểu thư nói cần một ly máu.   

Người hầu khiêm tốn hành lễ.   

- Sao? Tiểu thư không phải không thích sao? Sao bây giờ lại thích?   

Mấy vị thiếu nữ mừng rỡ nhìn nhau.   

Người hầu khẽ mỉm cười, gật đầu nói:   

- Đúng vậy.   

- Được.   

Mấy cô gái gật đầu, sau đó có một cô bước ra:   

- Lần này đến phiên ta, Roger tiên sinh.   

- Được, đi theo tôi.   

Người hầu bưng ly máu mới ấy, cung kính đặt lên trên mâm, đưa đến trước mặt Eva:   

- Tiểu thư, mời dùng.   

Nhìn ly thủy tinh chứa máu đỏ tươi, mắt Eva sáng lên, sau đó đưa tay bưng lên nhấp một ngụm.   

Sau khi uống một ngụm, Eva mấp máy môi rồi lại thở dài, đặt cái ly lên lại trên khay, nhẹ nhàng phất tay.   

- Tiểu thư?   

Người hầu nghi ngờ hỏi.   

- Không cần đâu, bưng xuống đi.   

Eva lắc đầu một cái.   

- Vâng.   

Mang theo sự nghi hoặc, người hầu lại dè dặt bưng xuống.   

Eva chống cằm, lông mi chớp động hai cái, sau đó thở dài, lẩm bẩm:   

- Giang Khương đáng chết, đều tại anh. Bây giờ tôi không cách nào uống những thứ máu khác. Trước kia thì còn được, bây giờ đã không còn được nữa. Haiz!

Bình luận

Truyện đang đọc