BINH VƯƠNG THẦN BÍ

Y sư La Thiên Minh nhìn Giang Khương bên cạnh, chậm rãi hít một hơi, rồi ngẩng đầu nhìn Từ Khải Liễu. Khi tất cả mọi người đề cử Ủy viên Hội Đồng Viện, ông cũng không lên tiếng, bây giờ rốt cuộc cũng đã đến phiên ông.   

Y sư Chu cũng đã chú ý đến phản ứng của La Thiên Minh, tim hơi nhói lên, biết được rốt cuộc La Thiên Minh đã chuẩn bị phát lực.   

- Viện trưởng Từ, Trưởng ban Lưu và Trưởng ban Liêu, tôi xin đề cử đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh, ủy viên Giang Khương đảm nhiệm chức Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện.   

Thanh âm của y sư La Thiên Minh vang lên trong phòng họp, khiến cho tất cả không nhịn được mà nhìn sang hướng của ông.   

Nhìn gương mặt tràn đầy nghiêm nghị của La Thiên Minh, các vị Ủy viên không nhịn được bĩu môi, thầm nói:   

- La lão này đúng là cử hiền bất tị thân.   

Y sư Chu nhìn La Thiên Minh, không khỏi cau mày. Y sư Ngô nhìn thấy biểu hiện của y sư Chu, cắn răng một cái. Dù sao thì bản thân mình cũng không có hy vọng, xem như bán cho Chu Hạo Bình một ân tình, lập tức lên tiếng:   

- Viện trưởng, tôi xin đề cử y sư Chu Hạo Bình đảm nhiệm chức Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện.   

Y sư Ngô vừa nói xong, ánh mắt Chu Hạo Bình lóe lên sự hưng phấn.   

Lúc này, Từ Khải Liễu cũng mỉm cười nói:   

- Được rồi, bây giờ y sư La đề cử Ủy viên Giang Khương, y sư Ngô đề cử Ủy viên Chu Hạo Bình, còn người nào đề cử nữa hay không? Dĩ nhiên, chúng tôi cũng hoan nghênh các vị tự tiến cử mình. Chỉ cần có năng lực, đều có thể tham gia ứng tuyển.   

Mặc dù Từ Khải Liễu khích lệ, thậm chí còn khích lệ tự đề cử, nhưng mọi người cũng không lên tiếng.   

Bây giờ tổng cộng có tám vị Ủy viên Hội Đồng Viện, ngoại trừ hai người lên tiếng, cộng thêm hai người được đề cử, còn dư lại bốn người. Nói thật, không động tâm thì là giả, nhưng thấy hai người được đề cử, mọi người cũng không còn suy nghĩ muốn cạnh tranh nữa.   

Trong số tám vị Ủy viên Hội Đồng Viện, Chu Hạo Bình cũng xem như xếp hàng thứ nhất. Hơn nữa, vừa rồi còn đảm nhiệm chức Phó chủ tịch Hội đồng xử lý nguy cơ, có thể được xem là chấp chưởng có kinh nghiệm nhất trong số cao tầng, hơn nữa còn rất có uy tín trong viện, quả thật có tư cách tham gia ứng tuyển.   

Giang Khương thân là đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh. Vốn hắn phải là Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện, chẳng qua vì tuổi tác và lý lịch quá cạn, cho nên mới không lên được vị trí này. Nhưng bây giờ, Giang Khương được xem là công thần của Thiên Y Viện, có công ngăn cơn sóng dữ, giúp cho Thiên Y Viện không bị sụp đổ, lại còn là ân nhân cứu mạng của mấy vị Ủy viên thường vụ. Quan trọng hơn, hắn còn giữ cái chức Chủ tịch Hội đồng xử lý nguy cơ, lý lịch có thể nói là quá đẹp.   

Có hai người này, những người khác chỉ sợ không còn hy vọng nữa, cho nên cũng không có hứng thú đề cử hoặc tự đề cử.   

Thấy mọi người im lặng, Từ Khải Liễu cười nói:   

- Không ai đề cử nữa sao? Nếu không còn ai, chúng tôi sẽ xác nhận Ủy viên Giang Khương và Ủy viên Chu Hạo Bình sẽ tham gia ứng tuyển vị trí Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện.   

Mọi người nhìn nhau, chậm rãi gật đầu, biểu hiện sự đồng ý. Nếu đã không còn hy vọng nữa, dĩ nhiên là không tham gia náo nhiệt rồi.   

- Được rồi, vậy chốt danh sách hai người.   

Từ Khải Liễu nhẹ gật đầu, quay sang nhìn Lưu Mộc Dương và Liêu Long Căn:   

- Nếu danh sách Ủy viên thường vụ và Ủy viên bình thường đã chọn xong, chúng ta sẽ tuyên bố cho toàn viện.   

- Nhưng thời gian tuyển chọn là định khi nào? Bây giờ cách ngày tết cũng chỉ còn hai ba ngày.   

Từ Khải Liễu thoáng chần chừ một chút.   

Lưu Mộc Dương thoáng trầm ngâm một chút, sau đó nói:   

- Việc tuyển chọn ủy viên Hội Đồng Viện không phải chuyện nhỏ. Về thời gian tuyển chọn, chúng ta có thể cân nhắc vào năm sau.   

Liêu Long Căn cũng chậm rãi gật đầu:   

- Dựa theo thông lệ, danh sách công bố một khoảng thời gian, nếu không ai có dị nghị thì sẽ tiến hành tuyển chọn sau cùng. Năm sau là tương đối thích hợp.   

- Được, vậy định năm sau.   

Từ Khải Liễu cười nói:   

- Cứ quyết định như vậy đi. Tối mai, chúng ta sẽ tổ chức đại hội cuối năm.   

Nói đến đây, Từ Khải Liễu quay sang nhìn Lưu Mộc Dương:   

- Nhắc đến, mặc dù thời gian có chút vội vã, nhưng chúng ta vẫn phải lộ mặt, để mọi người an tâm ăn tết.   

Lưu Mộc Dương và Liêu Long Căn nhìn nhau, chậm rãi gật đầu:   

- Vốn phải nên như vậy.   

Thấy hai người đồng ý, Từ Khải Liễu quay sang nhìn Chu Hạo Bình, nói:   

- Y sư Chu, công việc của các ban đều do ông chủ quản?   

- Vâng, mấy ngày qua đều do tôi chủ quản.   

Chu Hạo Bình gật đầu nói.   

- Liên quan đến báo cáo công việc của các ban và phòng làm việc, an bài như thế nào?   

Từ Khải Liễu trầm giọng hỏi.   

Chu Hạo Bình đáp:   

- Bởi vì mấy ngày trước trong viện xuất hiện vấn đề, cho nên báo cáo công việc bị chậm trễ. Nhưng xế chiều nay đã tập hợp, sáng ngày mai sẽ có thể hoàn thành.   

- Vậy thì vừa lúc tiến hành đại hội vào buổi tối. Kết thúc đại hội thì hết năm. Mọi người yên tâm nghỉ ngơi mấy ngày.   

Từ Khải Liễu nói.   

Dứt lời, Từ Khải Liễu nhìn Giang Khương, nói:   

- Giang Khương, liên quan đến Tuyệt Y Đường, trên căn bản cũng đã đến thời hạn cuối cùng. Con hãy câu thông với bên kia một chút, xem ý của bọn họ như thế nào. Nhưng bất kể ra sao, đầu năm ít nhất phải ổn định lại. Cho dù có ý kiến gì thì cũng gác sang năm sau.   

- Xin Viện trưởng cứ yên tâm, con sẽ gắng hết sức làm xong chuyện này.   

Giang Khương mỉm cười gật đầu:   

- Con sẽ câu thông với bọn họ thật tốt.   

- Vậy thì tốt rồi.   

Từ Khải Liễu gật đầu, sau đó đứng dậy, nói:   

- Vậy hôm nay hội nghị đến đây là chấm dứt. Mọi người tiếp tục công việc của mình, cẩn thận trong những ngày cuối năm. Vất vả cho mọi người rồi.   

- Không vất vả, vì hết thảy cũng là vì Thiên Y Viện ta.   

Mọi người nghiêm nghị đứng dậy kêu lên.   

Mọi người nối đuôi nhau bước ra khỏi phòng họp.   

Y sư La Thiên Minh cùng với Giang Khương chậm rãi bước ra. La Thiên Minh vừa đi vừa nhìn Giang Khương, thở dài nói:   

- Tiểu tử con đúng là không tệ. Sư phụ không nghĩ đến chỉ trong mấy năm ngắn ngủi con đã đi được đến bước này. So với suy nghĩ ban đầu của sư phụ còn sớm hơn ít nhất hai mươi năm.   

- Đều là nhờ sư phụ tài bồi.   

Trước mặt La Thiên Minh, Giang Khương ngược lại không khách sáo. Mấy năm qua, hắn biết rõ một đạo lý, con người đi cũng giống như đi ngược dòng nước, không tiến thì tất thối. Tranh hay không tranh không phải là điều hắn cân nhắc bây giờ. Nếu có cơ hội, cứ anh dũng tiến về phía trước, đừng để cho mình phải tiếc nuối.   

Gương mặt tuấn tú của Giang Khương hiện lên nụ cười nhàn nhạt, khom người trước La y sư:   

- Nếu không nhờ sư phụ, con có cố gắng đến cỡ nào cũng không có cơ hội như vậy.   

- Haha…   

Nhìn biểu hiện không kiêu không ngạo của Giang Khương, La lão vuốt râu cười to.   

Sau đó, gương mặt nghiêm lại, nhìn Giang Khương, nói:   

- Không sai. Mặc dù chuyện này nắm chắc không ít, nhưng vẫn không thể khinh thường. Chu Hạo Bình cũng không phải là người dễ sống chung. Hơn nữa, bây giờ ông ấy còn là thủ lĩnh y sư nhất phẩm. Người ủng hộ ông ấy cũng sẽ không ít. Mấy ngày này làm việc nhất định phải cẩn thận một chút, đừng để ông ta nắm thóp con cái gì. Nếu không, tất cả sẽ trắng tay.   

Giang Khương nhẹ nhàng gật đầu, nói:   

- Xin sư phụ đừng lo lắng, trong lòng con hiểu rõ.  

- Lần này, chúng ta cũng có thể giao phó được với Tuyệt Y Đường. Cho dù bên kia còn chưa hài lòng, nhưng đó cũng là chuyện của năm sau. Ta nghĩ, kết quả này bọn họ cũng đã hài lòng lắm rồi.   

Nghe Giang Khương nói, y sư La Thiên Minh chậm rãi gật đầu, khẽ cau mày nói:   

- Chu Hạo Bình sẽ không ở yên chờ đến năm sau cạnh tranh với con đâu. Dù sao ai cũng nhìn ra được nhóm người Viện trưởng hẳn sẽ ủng hộ con. Nếu là như vậy, Chu Hạo Bình chỉ sợ chỉ có thua mà không có thắng. Cho nên, hết thảy phải cẩn thận thì hơn.   

- Vâng, sư phụ.   

Giang Khương một lần nữa khom người, nói.   

Y sư La Thiên Minh chậm rãi thở ra một hơi, ngẩng đầu nhìn bầu trời quang đãng, sau đó nói:   

- Bất kể thế nào, lão Vu và lão Lý của ban Đan dược cũng sẽ ủng hộ con. Mấy ngày nữa, ta sẽ tìm cơ hội nói chuyện với bọn họ. Con cũng phải nhân dịp trao đổi lợi ích với bọn họ một chút. Tuy nói bọn họ đều đứng về phía con, nhưng con cũng không thể mặc kệ được, tất phải bày tỏ chút tôn trọng của con mới được.   

- Những gì sư phụ giao phó, con sẽ ghi nhớ.   

Thấy Giang Khương thành thật đáp lời, La Thiên Minh cũng cảm thấy yên tâm, đột nhiên nói:   

- Chừng nào Tiểu Bảo và hai người Tử Nguyệt về? Đã lâu không gặp thằng bé, đúng là có chút nhớ.   

Giang Khương nhìn đồng hồ, sau đó cười nói:   

- Sư phụ, lúc này bọn họ hẳn đang ở Kim Lăng, rất nhanh sẽ về.   

- Ừm, như vậy cũng tốt. Thằng nhóc ngoan đó, thật khiến ta nhớ muốn chết.   

Trong lúc hai thầy trò vừa đi vừa nói chuyện, đám người Tuyên Tử Nguyệt cũng vừa mới xuống máy bay, ngồi xe nội viện an bài, chậm rãi chạy về Thiên Y Viện.   

Người một nhà chia cách nhau mấy ngày, cuối cùng cùng về lại với nhau trong dịp cuối năm.

Bình luận

Truyện đang đọc