BINH VƯƠNG THẦN BÍ

- Chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao lại để cho cô gái tên Yukiko đó vào trong? Thiếu chút nữa là xảy ra vấn đề lớn rồi.   

Một người phụ nữ trung niên mặc trang phục công sở ngồi sau bàn làm việc, lạnh lùng nhìn người phụ trách hiện trường:   

- Có tra ra lai lịch không?   

- Trưởng phòng Nguyên, cô gái tên Yukiko đó trộm giấy mời của người khác, hiện tại còn chưa xác minh được lai lịch. Nhưng theo biểu hiện thì đến từ tình báo Nhật Bản.   

Ngô Dũng cúi đầu, sắc mặt trầm xuống.   

- Tình báo Nhật Bản?   

Hàn ý trên gương mặt người phụ nữ trung niên càng nhiều hơn, nhìn chằm chằm Ngô Dũng:   

- Cũng may lần này không xảy ra vấn đề lớn. Nếu không, không chỉ một mình cậu, mà ngay cả tôi cũng không giữ được vị trí của mình. Bây giờ điều tra cho rõ tình huống, sau đó báo cáo cho tôi biết.   

- Vâng.   

Ngô Dũng vội vàng gật đầu, chần chừ một chút rồi nói:   

- Dường như Tổ trưởng Giang quen với Yukiko, chúng ta có cần điều tra hay không?   

- Bất luận là ai, cũng phải điều tra hết.   

Trưởng phòng Nguyên lạnh lùng nói.   

- Vâng.   

Nghe Trưởng phòng Nguyên ra lệnh, Ngô Dũng thành thật gật đầu. Vốn y định đến hỏi thăm Giang Khương một chút, ai ngờ Trưởng phòng Nguyên lại bảo điều tra luôn cả Tổ trưởng Giang. Đây chẳng phải là mang đá ném chân mình sao?   

Đợi sau khi Ngô Dũng ra ngoài, Trưởng phòng Nguyên liền cau mày suy nghĩ, sau đó cầm điện thoại trên bàn, hắng giọng hai cái rồi mới bấm số.   

- Bộ trưởng, tình huống tạm thời đã được xác nhận. Đối phương hẳn là đến từ tình báo Nhật Bản.   

Vẻ mặt Trưởng phòng Hồ vô cùng cẩn thận, báo cáo với đối phương:   

- Ý đồ của đối phương rất rõ, chính là muốn nhiễu loạn trật tự xã hội của chúng ta.   

- Vâng, tôi đã hạ lệnh điều tra. Nhưng tạm thời không có cách nào xử lý đối phương.   

Sau khi báo cáo vài câu, Trưởng phòng Nguyên thấp giọng nói:   

- Hơn nữa, căn cứ theo tình huống ở hiện trường, Tổ trưởng Giang hình như có liên quan với Yukiko đó. Tôi đã bảo người đi thăm dò rồi.   

- Vâng, tôi nhất định sẽ cẩn thận.   

Sau khi cúp điện thoại, Trưởng phòng Nguyên thở hắt ra, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chiếc huy chương trên màn hình máy tính, sau đó gật đầu. Đối với bà mà nói, mặc kệ đối phương là ai, thân phận ra sao, có lai lịch gì, bà đều phải điều tra. Đây là việc của vị trí mà bà đang ngồi.   

Giang Khương tất nhiên là không biết bản thân hắn đang bị điều tra. Hiện tại, tâm trạng của hắn rất tốt.   

Bởi vì nhiệt độ cơ thể của Tiểu Bảo đã giảm xuống.   

- 38.5 độ C.   

Viên Dũng nhìn dụng cụ đo nhiệt độ, hưng phấn nói.   

- Tốt quá.   

Giang Khương liên tục gật đầu. Mặc dù hắn cảm nhận được nhiệt độ trong cơ thể Tiểu Bảo đang giảm xuống, nhưng bây giờ thông qua dụng cụ đo nhiệt độ xác nhận, hắn mới chính thức yên tâm. Hiện tại mới dùng thuốc được mấy tiếng nhưng nhiệt độ đã giảm nhanh như vậy, đạt đến phạm vi cơ thể người có thể thừa nhận, trên cơ bản có thể nói Tiểu Bảo đã tạm thời thoát khỏi nguy hiểm.   

Chỉ cần dịch bệnh không phát sinh dị biến, cứ duy trì như vậy, Tiểu Bảo sẽ dần dần khôi phục.   

- Lấy máu tiến hành xét nghiệm lần nữa.   

Đường y sư hài lòng nhìn Viên Dũng, nói.   

- Vâng.   

Nghe Đường y sư nói, Viên Dũng vội vàng gật đầu, sau đó lấy máu rồi đi ra ngoài.   

- Giang Khương, bây giờ yên tâm rồi chứ?   

Nhìn vẻ mặt vui mừng của Giang Khương, Đường y sư mỉm cười gật đầu.   

- Vất vả cho ngài rồi.   

Giang Khương cười nói lời cảm ơn, đang định nói tiếp, bên cạnh liền truyền đến tiếng gọi “Ba”.   

Nghe được tiếng kêu, Giang Khương giật thót, sau đó quay đầu, liền nhìn thấy Tiểu Bảo không biết tỉnh lại từ lúc nào đang mở to mắt nhìn hắn.   

Tình huống của Tiểu Bảo có chuyển biến tốt đẹp, cuộc họp báo cũng xem như thành công. Sau khi Giang Khương chủ trì cuộc họp báo xong, mặc dù có nhiều người bàn luận về chuyện của bệnh viện Ba quân chủng hơn, nhưng tổng thể mà nói, người dân ở Bắc Kinh xem như đã bình tĩnh. Việc người dân rời khỏi thành phố cũng giảm đi nhiều.   

Phó thủ tướng Trương nhìn tài liệu báo cáo, cẩn thận nhìn số liệu, hài lòng gật đầu. Xem ra Giang Khương này không riêng gì có thân phận y sĩ của Thiên Y Viện, mà phong cách làm việc cũng rất quyết đoán. Chỉ mở một cuộc họp báo nhưng lại có thể thay đổi được đại cục, dẹp loạn tình thế đang hỗn loạn ở Bắc Kinh. Xem ra đúng là một nhân tài.   

Tiện tay đặt bản báo cáo sang một bên, sau đó cầm lấy bản thứ hai. Đây là tình huống dịch bệnh phát triển, và cũng là vấn đề mà ông quan tâm nhất.   

- Thuốc ức chế virus đã hoàn thành. Bệnh nhân đầu tiên sau khi dùng thuốc đã có được chuyển biến tốt đẹp. Hiện tại thuốc đang được tăng cười sản xuất, dự tính có thể sản xuất được một ngàn đơn vị, đủ cho ba đến năm trăm người.   

Xem đến đây, Phó thủ tướng Trương nhẹ nhàng thở hắt ra. Đối với sự kiện dịch bệnh lần này, ông cũng có chút lo lắng. Mặc dù ông không trực tiếp nhúng tay vào chuyện này, đem tất cả sự việc giao cho tiểu tổ lãnh đạo, nhưng vẫn một mực duy trì chú ý.   

Dù sao chuyện năm đó vẫn còn để lại di chứng. Mười năm trước, khi ông còn là một Phó tỉnh trưởng một tỉnh, nhưng năm đó chẳng khác nào là một tai họa. Tỉnh của ông là một trong những khu bộc phát dịch bệnh nghiêm trọng. Cho đến bây giờ, nghĩ lại ông vẫn còn cảm thấy sợ.   

Lần này, nếu không phải bên dưới hành động nhanh chóng, khống chế chu đáo, hơn nữa Thiên Y Viện còn trực tiếp nhúng tay vào, ông đã không cách nào yên tâm ngồi ở phòng làm việc. Phải biết rằng, một ngày trước ông đã chuẩn bị tốt, khi sự tình không thể khống chế, ông sẽ đích thân xuống tọa trấn.   

Đối với Thiên Y Viện, trước khi ông tiến vào tổ bảy người, ông không biết đó là nơi nào. Hai năm trước, khi ông thuận lợi tiến vào cao tầng quốc gia, mặc dù bài danh ở  

cuối, nhưng đã có tư cách tiếp xúc với một số bí mật.   

Khi đó ông mới biết rõ, những người năm đó là đến từ nơi nào. Hàng năm, cứ mỗi lần đến đợt kiểm tra, những y sư có vẻ kỳ quái được mời đến khám bệnh thì ra là đến từ Thiên Y Viện thần bí.   

Mà vị bác sĩ kia không nghĩ đến lại đến từ Thiên Y Viện, còn bệnh nhân đầu tiên là con của hắn. Đây cũng chính là chỗ mà tổ bảy người lo lắng nhất. Nếu không, Phó thủ tướng Trương nào có thể dễ dàng như vậy? Làm sao có chuyện đồng ý cho một y sĩ trẻ tuổi làm Phó tổ trưởng thường vụ chứ?   

Bây giờ đọc được bản báo cáo này, Phó thủ tướng Trương rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần thuốc phát huy công hiệu, trong thời điểm mấu chốt nhất sẽ có công dụng.   

Cẩn thật đặt hai bản báo cáo sang một bên, sau đó cầm lấy bản báo cáo thứ ba.   

- Nhân viên tình báo Nhật Bản? Có liên quan đến Giang Khương?   

Xem đến đây, Phó thủ tướng Trương cau mày, sau đó tiếp tục đọc. Chỉ là càng đọc, mặt của ông càng nhăn lại.   

- Tiến hành điều tra Giang Khương?   

Sau khi đọc xong bản báo cáo, Phó thủ tướng Trương đặt xuống, bắt đầu trầm tư.   

Theo lý, nếu Giang Khương có liên quan đến Thiên Y Viện, như vậy chỉ cần đối phương không chính thức nguy hại cho quốc gia, cũng không cần tiến hành điều tra.   

Hơn nữa, trong sự kiện bộc phát dịch bệnh lần này, Giang Khương đã làm rất tốt, rất đáng biểu dương. Nhưng là một trong những cao tầng của Trung Quốc, Phó thủ tướng Trương vẫn không khỏi cảm thấy lo lắng.   

Ông biết trong tổ bảy người, Phó thủ tướng Dương quan hệ mật thiết với Giang Khương nhất. Hơn nữa, Giang Khương cũng là thành viên của Thiên Y Viện. Có hắn ở đây, quan hệ giữa chính phủ và Thiên Y Viện cũng gần gũi hơn. Đây cũng là nguyên nhân tổ bảy người không ai phản đối Giang Khương trở thành Phó tổ trưởng thường vụ.   

Nhưng nếu đối phương có quan hệ mật thiết với nhân viên tình báo Nhật, hơn nữa còn biểu hiện thẳng ngay trong cuộc họp báo, ngược lại rất đáng chú ý.   

Phó thủ tướng Trương thoáng trầm ngâm một chút, sau đó tiện tay phê vào bản báo cáo.   

- Cẩn thận quan sát, kịp thời báo cáo, không được manh động.

Bình luận

Truyện đang đọc