BINH VƯƠNG THẦN BÍ

- Khụ khụ, cô cũng biết hả? Chính là như vậy. Là một cái đỉnh hư, hơn nữa nắp cũng không có. Chúng tôi có cần vì nó mà đánh nhau sống chết không?   

Giang Khương vừa ho khan vừa bàn luận chiến lợi phẩm của ngày hôm nay, đồng thời vẻ mặt giống như ngày tận thế, thảo luận với người bên kia về việc hai bên vì chút việc nhỏ mà khai hỏa với nhau.   

- Đỉnh hư?   

Nghe Giang Khương hời hợt nói cái đỉnh chẳng khác nào cục sắt vụn đem bán cũng chẳng ai mua, không những sắc mặt Ngô Mặc Minh tái xanh mà ngay cả hai vị tiên sinh cũng sầm xuống.   

Nhưng Giang Khương làm như không thấy, tiếp tục nói:   

- Khu khụ, hôm nay tôi xem như liều chết đấu một trận. Khụ khụ, sáu bảy cái xương sườn bị đánh gãy. Bây giờ…thở cũng cảm thấy khó khăn. Tôi giống như con gà mái bảo vệ cái đỉnh hư này, chiến đấu với bảy tám con gà mái khác mới miễn cưỡng giữ được.   

- Vô sỉ, quá vô sỉ.   

Ngô Mặc Minh nghe đến đó, hung hắng thóa mạ một câu. Về phần hai vị tiên sinh, sắc mặt đã biến thành màu đen, nhìn rất dọa người.   

- Đúng, ngay cả nắp đậy cũng không có, bị Bá tước Phoenix đoạt đi rồi.   

- Được, tất cả mọi người đều phái đi tìm cái nắp. Tìm được rồi sẽ thảo luận vấn đề này sau. Nếu sau này cô muốn mượn dùng? Không thành vấn đề. Hàng năm là một cân Thanh Tâm trà? Không được, tối đa cũng chỉ nửa cân thôi.   

- Tám lạng? Nếu nhiều hơn nữa, sư phụ của tôi sẽ gõ nát đầu tôi mất. Lần trước vì đổi trà cho cô mà còn nợ điểm người khác, còn chưa trả lại được.   

- Được rồi, một cân thì một cân. Nhưng nếu các người tìm được nắp đậy trước, cũng không thể đưa ra điều kiện như vậy nữa.   

- Thành giao, đến lúc đó cô cần gì cứ nói.   

Dưới ánh mắt như giết người của mọi người, Giang Khương rốt cuộc cũng nói xong, đưa điện thoại về phía Ngô Mặc Minh.   

- Alo, vâng vâng vâng, được được được. Tôi sẽ phái người đi. Chỗ mà người nói, bây giờ tôi sẽ phái người đến đó giám sát. Vâng, vâng.   

Bắt lấy điện thoại, mặc dù trong lòng buồn bực, nhưng Ngô Mặc Minh vẫn bày ra bộ dạng chân chó, nhiệt tình mười phần nói vào điện thoại.   

- Chỉ là cái đỉnh…   

- Được, được, hết thảy do người làm chủ.   

Sau khi cúp điện thoại, Ngô Mặc Minh tức giận nhìn chằm chằm Giang Khương phía đối diện.   

Một lát sau mới chắp tay cười khan:   

- Được, hết thảy theo như lời Giang tiểu hữu đã nói, hôm nay giao cái đỉnh cho cậu. Nhưng nếu sau này chúng tôi cần, xin thông cảm giùm.   

- Nhất định, nhất định.   

Người ta đã nể mặt không đánh loạn, Giang Khương tất nhiên cũng khách khí mà chắp tay.   

- Về phần nắp đỉnh, chúng ta sẽ đi tìm. Sau khi tìm được, chúng ta lại tính tiếp chuyện này.   

Ngô Mặc Minh một lần nữa chắp tay, sau đó xoay người nói:   

- Đi.   

Nhìn người Cổ môn đi theo đằng sau Ngô Mặc Minh, nhanh chóng biến mất, hai vị tiên sinh Thiên Y Viện nhìn nhau, sau đó quay sang nhìn Giang Khương đang ngồi dưới đất, ánh mắt có chút cổ quái.   

Cao thủ Thiên Y Viện chung quanh nhìn Giang Khương giống như nhìn quái vật.   

Một y sĩ thực tập, nhưng lại trò chuyện như bạn bè với Sơn Trường của Cổ môn thù địch, đem cuộc đấu sinh tử sắp sửa diễn ra tiêu tán đi mất, đổi thành hiệp nghị với Sơn Trường Đại Nhân. Nếu đổi thành là sư phụ của hắn hoặc các Thiên y sư khác còn có thể nói được, nhưng hết lần này đến lần khác lại là một y sĩ thực tập. Thân phận trong nội viện hoàn toàn không cao hơn cao thủ ngoại viện bọn họ bao nhiêu. Nhưng tại sao lại có được lá gan như vậy? Tại sao Sơn Trường cao cao tại thượng của Cổ Môn lại xem trọng hắn?   

Nhìn thần sắc cổ quái của mọi người, Giang Khương thở dài, vừa ho vừa nói:   

- Vân tiên sinh, Trương tiên sinh, các người cứ định đứng đó nhìn mãi sao? Nếu còn nhìn nữa, tôi sẽ chết mất đấy.   

- Mau mau thông báo cho trực thăng xuống đón Giang y sĩ. Mang đại đỉnh đi luôn cho tôi.   

Nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của Vân tiên sinh, Giang Khương cũng chỉ có thể thở dài, nói:   

- Bá tước Phoenix đã mang nắp đỉnh đi rồi. Người sắp xếp mọi chuyện chính là Trương Nguyên của Trương gia, cũng là một Huyết tộc. Tuy nói hy vọng đuổi theo không lớn, nhưng Vân tiên sinh cũng nên có sự chuẩn bị. Biết chừng đâu mèo mù đụng chuột chết, tránh sau này bị Cổ môn bắt chẹt.   

- Hả, đúng đúng…   

Bởi vì Giang Khương kiên quyết không giải phẫu, cho nên phòng làm việc đồn trú tại Bắc Kinh cũng không còn cách nào, đành mang đến một số dược vật tốt cho hắn.   

Giang Khương mừng rỡ khi lấy việc công làm việc tư. Nếu muốn đổi số dược vật này trong nội viện, giá cả sẽ rất lớn. Theo như lời hắn nói, xuất huyết nhiều như vậy, dù thế nào cũng phải tẩm bổ lại mới được.   

Cho nên, cái gì là Độc Tham Thang trăm năm, cái gì là thập toàn đại bổ cao…Giang Khương nhét hết vào trong miệng, khiến y sĩ Lâm Ngọc Tường ở bên cạnh phải trợn mắt há mồm, trong lòng thầm suy nghĩ, chẳng lẽ tên tiểu tử này không sợ tối ngủ sẽ chảy máu mũi sao? Tại sao lại ăn hết một lần như thế?   

Nhìn Giang Khương ăn càng lúc càng nhiều, Lâm Ngọc Tường không nhịn được mà có chút đau lòng, gương mặt bắt đầu động đậy. Giá của những loại dược vật này rất đắt, Giang Khương ăn như thế, quả thật có thể sánh ngang với ăn vàng. Một thứ ít nhất là trên mười vạn đồng đấy.   

- Lão Lâm, nhiêu đây không đủ, có thể cho tôi xin một ít nữa được không?   

Giang Khương cầm thìa, giống như ăn kem, ăn một hơi hai ba miếng hết hộp cao thập toàn đại bổ, sau đó ánh mắt trông mong nhìn Lâm Ngọc Tường.   

- Lại ăn nữa?  

Vẻ mặt Lâm Ngọc Tường tối thui nhìn Giang Khương.   

- Đúng, mùi vị không tệ lắm.   

Giang Khương gật đầu nói.   

Nghe được lời này, sắc mặt Lâm Ngọc Tường vô cùng khó coi, rốt cuộc thở dài, nói:   

- Giang Khương, cậu nói xem tôi mua lại nhà hàng Haagen Dazs bên cạnh được không?   

- Ơ?   

Giang Khương chớp mắt, có chút không rõ:   

- Chẳng lẽ tài chính của phòng làm việc chúng ta không đủ? Còn muốn mở cửa hàng?   

- Đủ.   

Lâm Ngọc Tường lắc đầu, nói.   

- Thế thì vì sao lại muốn mở tiệm bán kem?   

Giang Khương ngạc nhiên hỏi.   

- Cho cậu ăn. Cậu muốn ăn vị nào thì sẽ có vị đó. Haagen Dazs mùi vị không tệ đâu.   

Lâm Ngọc Tường cau mày nói.   

Nhìn sắc mặt khó coi của Lâm Ngọc Tường, Giang Khương đau khổ nói:   

- Lão Lâm à, rốt cuộc tôi bị thương như thế nào, anh cũng không phải không nhìn thấy. Không phải chỉ ăn nhiều chút cao thập toàn đại bổ của anh thôi sao, sao anh lại nhỏ mọn như vậy chứ?   

- Nhỏ mọn?   

Nghe xong, Lâm Ngọc Tường tức giận đến hai mắt trợn to:   

- Cậu muốn ăn ngon, tôi mua cho cậu kem Haagen Dazs. Cậu muốn ăn một trăm hộp cũng được. Cậu có biết giá một hộp cao thập toàn đại bổ này bao nhiêu tiền không?   

- Lão Lâm, anh đừng có nói chuyện tiền bạc với tôi chứ? Tiền bạc sẽ tổn thương đến tình cảm, không phải sao?   

Nhìn biểu hiện tức giận của Lâm Ngọc Tường, Giang Khương không khỏi cười rộ lên.   

Cười khan hai tiếng, lại không nhịn được mà tò mò hỏi thăm:   

- Được rồi, giá chợ đen là bao nhiêu?   

- Lúc cao nhất cũng bán được tám mươi vạn một hộp.   

Lâm Ngọc Tường có chút đau lòng nhìn Giang Khương, trong lòng tính toán:   

- Với sức ăn của cậu, một ngày ít nhất cũng phải ăn sáu hộp, cộng lại chính là bốn năm triệu. Còn có súp Độc Tham trăm năm, giá ngoài chợ đen là một trăm năm mươi vạn. Một ngày cậu ăn ba chén, tính đi tính lại, tôi cảm thấy tốt hơn hết là mua luôn cả tiệm kem Haagen Dazs cho cậu ăn.   

Nghe Lâm Ngọc Tường nói, trong lòng Giang Khương cũng trầm xuống. Nếu cứ ăn như thế này, một ngày thật đúng là ăn không biết bao nhiêu tiền.   

Nhưng nhớ đến ngày thường làm gì có chuyện tốt như vậy, có thể ăn không uống không, lúc này không ăn, sau này sẽ không còn cơ hội như vậy nữa, lập tức nói:   

- Lão Lâm, tôi vì Thiên Y Viện mà bị trọng thương, tôi ăn hết bao nhiêu, nội viện cũng sẽ tiếp tế lại cho anh bấy nhiêu. Hơn nữa tôi bị thương quá nghiêm trọng, không ăn không được. Hơn nữa đó cũng là giá chợ đen, giá chính thức cũng chỉ một hai trăm vạn, có đúng hay không?   

Nhìn Giang Khương da mặt dày đến như thế, Lâm Ngọc Tường cũng bất đắc dĩ, đành phải khuyên bảo:   

- Giang Khương, thuốc này là thuốc tốt, nhưng cậu cũng không thể ăn như vậy. Ăn nhiều, dược tính bộc phát, cậu sẽ chịu không nổi đâu.   

- A, không sao đâu, không sao đâu.   

Nghe được lời này, Giang Khương vội vàng lắc đầu:   

- Tôi thật sự bị thương quá nặng, không ăn không được đâu.   

Dứt lời, Giang Khương lại hạ thấp giọng nói với Lâm Ngọc Tường:   

- Lão Lâm, xem như tôi nợ anh một ân tình. Anh không cho tôi uống thuốc, thì hãy cho tôi ăn. Đến lúc đó cấp trên sẽ tiếp tế xuống cho anh.   

- Tiếp tế cái đầu cậu đấy? Tiểu tử này, tuy nói lần này cậu lập được công lớn, nhưng đã mắc tội danh tư thông với Cổ môn, cấu kết với Sơn Trường của Cổ môn.   

Nói xong, ánh mắt Lâm Ngọc Tường sáng lên, nhìn chằm chằm vẻ mặt của Giang Khương, sau đó trầm giọng nói:   

- Tội danh này không nhỏ đâu. Tôi nghe nói nội viện đang nháo nhào lên kia. Đến lúc đó, công không có mà còn bị gán cho tội danh phản nghịch. Lúc đó không tìm tôi gây phiền toái đã làm cảm ơn trời đất rồi, cậu còn ở đó mà mạnh miệng.   

Tuy đã sớm đoán trước, nhưng nghe được lời này, sắc mặt Giang Khương không khỏi tối sầm.

Bình luận

Truyện đang đọc