BINH VƯƠNG THẦN BÍ

Nhìn đối phương phách lối như vậy, Giang Khương cũng lười nhiều lời với họ. Với thân phận của hắn bây giờ, tất nhiên không cần sử dụng công phu miệng lưỡi với đối phương làm gì. Vừa rồi thấy y ăn nói khiến người ta căm tức, lúc này mới ra mặt nói với đối phương đôi câu, tỏ chút thái độ mà thôi.

Nhưng tiểu tử kia thấy Giang Khương không nói nữa, sắc mặt lại sầm xuống, nói với Giang Khương bằng giọng giễu cọợt:

- Tiểu tử, mày cứ lo mà giả bộ đi. Để xem lão tử hôm nay có chơi chết mày không?

Giang Khương không nói tiếng nào, quay sang đám người Tuyên Tử Nguyệt nói:

- Thông báo cho ngoại viện dẫn người đi. Nếu không thì phiền phức lắm. - Vâng.

Sắc mặt của Tuyên Tử Nguyệt lúc này cũng có chút khó coi. Mấy tên này đúng là quá liều lĩnh. Cô biết, với tính tình của Giang Khương, nếu đám người kia biết điều một chút, hẳn mọi chuyện sẽ được xử lý theo chiều hướng nhẹ nhất. Nhưng dám khiêu khích Giang Khương như vậy, đám người này đúng là tìm chỗ chết.

Đường đường là Ủy viên Hội Đồng Viện, cho dù là lãnh đạo cao tầng, nhìn thấy hắn cũng phải khách khí chào hỏi. Đám người này dám thể hiện trước mặt Giang Khương, đây không tìm chết chứ tìm gì?

- Này, còn định gọi điện thoại kêu người đến?

Gã tiểu tử thấy vậy, không nhịn được cười lạnh. Đây là nơi nào chứ? Là Kim Lăng đấy. Bất luận tỉnh, thành phố hay là quân khu, đều có người của mình. Bên phía mình có hai người có bối cảnh đứng đầu, tiểu tử này lại dám kêu người, đơn giản là ông thọ ngại sống lâu, không biết sống chết là như thế nào.

Gương mặt gã thanh niên mang súng không khỏi lộ ra vẻ trào phúng. Cha của y là nhân vật số hai trong quân đội. Cấp bậc của y lại không thấp, lại đi cùng với mấy vị đại thiếu, trên căn bản không có gì là không trấn được ở cái đất Kim Lăng này. Mặc dù nhìn người đối diện không phải người bình thường, nhưng đúng là không thức thời, dám ăn nói ngông cuồng ở đây.

Ngay cả mấy gã cảnh sát cũng âm thầm cười lạnh. Nếu không phải có người nổ súng, chuyện không tiện khống chế, cộng thêm cô gái và chàng thanh niên bị băn kia dường như không nguy hiểm đến tính mạng, hơn nữa đối phương tựa hồ cũng có bối cảnh. Nếu không, bọn họ đã sớm bắt người đi rồi.

Bây giờ bất quá chỉ là chờ mệnh lệnh của cấp trên và xe cứu thương đến thôi. Chỉ cần xe cứu thương vừa đến, một vị lãnh đạo nào đó đến nữa, lập tức bắt người trở về điều tra. Đối phương dám tùy ý như vậy, thật sự khiến người ta dở khóc dở cười.

Đối với việc khiêu khích và giễu cợt như thế, đám người Tuyên Tử Nguyệt dĩ nhiên là không thèm quan tâm, gọi điện trực tiếp về ngoại viện.

Mặc dù Tuyên Tử Nguyệt còn chưa là thành viên chính thức của Thiên Y. Viện, nhưng không ai trong viện mà không biết Tuyên tiểu thư. Các ban đều có lưu lại số điện thoại của Tuyên Tử Nguyệt, cũng biết vị Tuyên tiểu thư này phụ trách rất nhiều phương diện trong cuộc sống của Trưởng ban Giang. Hầu hết mọi thứ của Giang Khương đều do Tuyên Tử Nguyệt ra mặt, trên căn bản chính là phát ngôn viên của Giang Khương ở Thiên Y Viện.

Lúc này, ngoại viện nhận được điện thoại của Tuyên Tử Nguyệt, không dám thờ ơ.

- Vâng, gặp phải chút phiền toái. Nội viện có thành viên bị thương, Giang Khương cũng đang ở đây. Anh ấy yêu cầu ngoại viện điều động mang người có liên quan về viện điều tra.

Giọng nói của Tuyên Tử Nguyệt rất bình tĩnh, nhưng cũng rất nghiêm túc. Sau khi trải qua sự việc phản loạn ở Thiên Y Viện, ngoại viện qua lại với Giang Khương cũng rất gần. Nghe chuyện như vậy, hơn nữa còn có Giang Khương ở đó, tất nhiên là không dám chần chừ.

Sau khi cúp điện thoại, Tuyên Tử Nguyệt trầm giọng nói với Giang Khương:

- Ngoại viện đã điều động, trong vòng năm phút nữa sẽ đến.

Giang Khương giơ tay nhìn đồng hồ, sau đó gật đầu, cũng chẳng thèm nói với đối phương, quay sang nhìn vị y sĩ thực tập bị thương đang nằm dưới đất.

Mặc dù mấy người bên kia không nghe rõ Tuyên Tử Nguyệt nói cái gì, nhưng mấy vị cảnh sát ở chính giữa lại nghe rất rõ ràng. Cô gái xinh đẹp kia nói với chàng thanh niên là ngoại viện gì đó đã lên đường, trong vòng mấy phút nữa sẽ đến, dường như không phải là đang giả bộ, sắc mặt liền có chút biến đổi.

Nếu đối phương nói là thật, như vậy rốt cuộc đối phương vận dụng người nào? Người của bên họ là tuyệt đối không thể nào rồi. Ít nhất cũng đã hai ba phút trôi qua, cấp trên hẳn cũng đã nhận được tin tức.

Chẳng lẽ là quân đội? Như vậy lại càng không có khả năng. Vừa rồi gã cầm súng là con trai của vị số hai quân khu, hơn nữa cấp bậc bản thân cũng không thấp.

Lập tức đám cảnh sát lại càng cẩn thận.

Giang Khương bước đến trước mặt y sĩ thực tập bị thương. Nhờ Hồi Thiên Châm, người này cũng đã tỉnh lại, đưa tay an ủi cô gái đang khóc không ngừng.

- Viện Viện, không sao đâu. Lãnh đạo của anh đến rồi. Không ai dám bắt chúng ta đâu. Những người này một người cũng không chạy thoát.

- Huhu, anh đừng nói nữa, em không sợ, em không sợ.

Lúc này, cô gái mặt đầy nước mắt liên tục gật đầu.

Bên truyen.Full.vn và truyen.Full. com, trum_truyen. vn ăn cắp trắng trợn công sức bên mình nhiều quá nên bên mình ra chậm lại hoặc ẩn bên đó sẽ không thấy được chương

Chỉ vào web bên mình mới có nhé! Hơn mấy chục chương trước

Các bạn vào mê truyện hot.vn hoặc truyen.azz.vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.

Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mê truyệnhót nhé các bạn.

Giang Khương cúi người nhìn vị y sĩ thực tập, thấy sắc mặt của y đã tốt hơn mấy phần, khí tức cũng đã khôi phục, lúc này mới cảm thấy yên tâm. Bây giờ thương thế đã được khống chế tạm thời, chỉ cần có thể bổ sung máu và giải

phẫu kịp thời, sẽ không còn vấn đề gì nữa.

Vị y sĩ trẻ tuổi lúc này mới chú ý đến Giang Khương, ánh mắt lóe lên sự kích động:

- Trưởng ban Giang.

Giang Khương gật đầu, sau đó vỗ vai đối phương, hỏi:

- Không phải cậu chủ động gây chuyện chứ?

Vị y sĩ trẻ tuổi sửng sốt, lập tức lắc đầu:

- Không phải, là bọn họ chọc bạn gái của tôi.

- Được.

Nghe câu trả lời xác nhận, Giang Khương hài lòng gật đầu, sau đó nói:

- Cứ an tâm nghỉ ngơi, chờ lát nữa nội viện sẽ đến đón cậu. Mấy người kia một người cũng không chạy thoát.

Nơi này là khu náo nhiệt nên xe cứu thương đến rất nhanh, nhưng đồng thời cũng nghe được tiếng còi báo động của cảnh sát.

Đám cảnh sát liền thở phào nhẹ nhõm. Đám đại thiếu dường như bị thương không nhẹ. Tuy không thể chết người nhưng bây giờ vẫn còn nằm trên mặt đất. Có xe cứu thương đến vẫn yên tâm hơn. Hơn nữa người bị đạn bắn đối diện lại cần cấp cứu hơn.

- Mau mang Ngô thiếu, Lâm thiếu và Quỳnh Ba dậy, đưa đến bệnh viện trước. Đám người kia bắt hết cho tôi, không để thoát một người nào.

Gã thanh niên dẫn đầu tên Lương thiếu lạnh giọng quát lớn.

Đám cảnh sát nhìn nhau, đang định lên tiếng, lúc này trên bầu trời truyền đến tiếng trực thăng.

Nghe tiếng trực thăng, sắc mặt đám cảnh sát liền thay đổi. Bọn họ tất nhiên biết, tuy nói trong cục cũng có trực thăng, nhưng phần nhiều là để làm dáng, không phải thời điểm đặc biệt thì không dễ dàng gì lấy ra. Bây giờ có trực thăng bay đến, chỉ sợ không phải trong cục. Chẳng lẽ...

'Thế nhưng đám người Lương thiếu và gã thanh niên ở quân khu lại không chú ý, chỉ cười khẽ:

- Xem ra cục cảnh sát này cũng hiểu chuyện đấy.

Đám cảnh sát trố mắt nhìn nhau, muốn giải thích cũng không giải thích được, thầm nghĩ trong lòng, chẳng lẽ lãnh đạo dành công, phái thẳng trực thăng đến đây?

Mọi người vây xem cũng náo động, nhìn chằm chằm lên bầu trời, thầm nói: - Động súng đã là quá lắm rồi, thậm chí ngay cả trực thăng cũng phái đến.

Lúc này, chiếc trực thăng vòng vo trên cao, không tìm được chỗ thích hợp để đáp xuống.

Tất cả mọi người đều trố mắt nhìn chiếc trực thăng giữa không trung, đặc biệt là đám cảnh sát. Bọn họ tất nhiên nhìn ra được, chiếc trực thăng màu đen không hề có ký hiệu khẳng định không phải của cục.

Lúc này, trên trực thăng nhảy xuống hai người, mặc trang phục tác chiến màu đen, trong tay còn mang theo một cái rương hợp kim màu trắng.

Nhìn bộ dạng của hai người, tất cả đều sửng sốt. Bởi vì đây không phải là người của cảnh sát. Hai gã thanh niên bên kia sắc mặt cũng đã cứng đờ, dường như ý thức được sự không ổn.

Sau khi hai người hạ xuống, trong ánh mắt kinh nghi của mọi người, liền bước nhanh về phía Giang Khương, cung kính chào một cái.

Giang Khương gật đầu với hai người, hai người liền ngồi xuống bên cạnh người bị thương, bắt đầu kiểm tra thương thế, người còn lại cũng đặt rương xuống.

Sắc mặt Lương thiếu tái ngắt. Y làm sao mà nghĩ đến sự việc sẽ như vậy, liền nhìn sang gã thanh niên ở quân khu, thấy mặt đối phương cũng kinh nghị, liền thấp giọng hỏi gã cảnh sát bên cạnh:

- Bọn họ...

- Không biết, chưa từng gặp qua.

Gã tổ trưởng cảnh sát cũng âm trầm, chậm rãi lắc đầu. Lúc này gã cũng ý thức được điều gì đó. Đối phương chỉ trong mấy phút đã vận dụng được lực lượng cứu thương như vậy, điều này thật đáng sợ. Nên biết rằng, trong toàn bộ

Kim Lăng, không có bất kỳ người nào có thể làm được.

Lúc này, xe cứu thương và xe cảnh sát cũng đã đến. Hai cảnh sát bộ dạng lãnh đạo mang theo một nhóm cảnh sát và bác sĩ chạy đến.

- Tình huống như thế nào rồi? Sắc mặt của người dẫn đầu tái xanh, chạy đến hỏi. Nhưng gã cảnh sát bên cạnh còn chưa lên tiếng, y đã nhìn thấy trên đầu lơ

lửng chiếc trực thăng cùng với hai người mặc áo đen đang cứu chữa người bị thương.

- Đây là...? Y kinh nghỉ giơ ngón tay lên hỏi.

- Chúng tôi cũng không biết, nhưng dường như lai lịch của đối phương không nhỏ.

Gã cảnh sát tổ trưởng thấp giọng trả lời. Người cảnh sát dẫn đầu chần chừ một chút, sau đó ngoắc tay:

- Mau kiểm tra người bị thương, mau sớm đưa đến bệnh viện. Nhất định phải đảm bảo những người này không được xảy ra vấn đề.

Dứt lời, liền chuẩn bị bước đến chỗ Lương thiên. Y nhận ra vị đại thiếu này là con trai của một vị trong tỉnh, không thể đắc tội được.

Nhưng y vừa mới đi được vài bước, một thanh âm lãnh khốc truyền đến:

- Không cho phép người nào đi. Tất cả phải tiếp nhận điều tra của chúng tôi.

Bình luận

Truyện đang đọc