BINH VƯƠNG THẦN BÍ

Họp, lại họp.   

9h tối, nhận được thông báo họp, cho dù là thành viên hội Viện ủy, cảm thấy cũng không nhịn được mà có chút tức giận. Một năm qua, hội Viện ủy họp càng lúc càng thường xuyên. Trước kia, một tháng mới họp một lần. Bây giờ cứ ngày một, thậm chí có ngày hai lần. Thật sự là khiến người ta không muốn phiền cũng cảm thấy phiền.   

Không ít các thành viên vừa mới tắm xong, chuẩn bị lên giường ngủ. Nhưng sau khi nhận được thông báo, không khỏi thở dài, thậm chí có người điên lên. Bởi vì buổi tối mà họp thì thường sẽ có chuyện rất quan trọng. Mọi người còn nhớ họp buổi tối lần cuối là cách đây sáu, bảy năm.   

Nhưng lúc này, mọi người vừa đi vừa suy nghĩ xem có việc gì quan trọng, nhưng rồi lại cảm thấy không phải. Chuyện quan trọng duy nhất trong ngày hôm nay là Giang Khương có luyện ra đan dược siêu phẩm hay không. Cho dù Giang Khương có luyện ra, cũng không đến nỗi Viện trưởng triệu tập họp gấp như vậy.   

Chẳng lẽ là Huyết tộc đánh tới cửa?   

Mang theo sự nghi ngờ, mọi người lục tục bước vào phòng họp. Nhìn Giang Khương và La Thiên Minh đã ngồi sẵn, mọi người đều sửng sốt, nhưng sau đó lại thở phào nhẹ nhõm, rồi lại cảm thấy hưng phấn. Chẳng lẽ là đã luyện thành rồi sao?   

Khi Chu Thế Dương tiến vào, nhìn hai thầy trò Giang Khương, sắc mặt chợt biến đổi, âm trầm ngồi xuống một bên.   

- Được rồi, mọi người đều đã đến đông đủ, vậy chúng ta bắt đầu thôi.   

Gương mặt của Từ Khải Liễu nhìn không ra là lo hay mừng. Điều này khiến cho Chu Thế Dương thoáng trấn định hai phần.   

Nhưng lời nói tiếp theo của Từ Khải Liễu đã đẩy Chu Thế Dương rơi xuống vực sâu vạn trượng.   

- Trước tôi muốn thông báo một tin tốt. Vừa rồi, y sĩ Giang Khương đã thành công giải quyết vấn đề thiếu sót nắp Tế Thế Đỉnh, liên tục luyện chế thành công hai lò Không Thanh Đan, tổng cộng có mười tám viên.   

- Hơn nữa, y sĩ Giang Khương còn thông báo, từ hôm nay trở đi, tỷ lệ luyện thành đan dược siêu phẩm thành công của cậu ấy có thể tăng lên bốn năm thành. Cho nên, nguy cơ gần trăm năm qua của bổn viện đã được cải thiện. Ít nhất, trong vòng mười năm nữa, viện chúng ta sẽ không xuất hiện bất kỳ tai họa ngầm nào nữa.   

Nói đến đây, gương mặt nghiêm túc của Từ Khải Liễu cũng hiện lên sự hân hoan.   

Mọi người bên cạnh nghe được lời này, đều không thể tin được mà nhìn Giang Khương một cái, sau đó hưng phấn nghị luận. Nếu là ngày xưa, bọn họ chắc chắn sẽ không tin. Nhưng bây giờ, Viện trưởng nói Giang Khương liên tục luyện thành công hai lò đan dược siêu phẩm, đã hoàn toàn xác nhận sự bảo đảm của Giang Khương.   

Bây giờ, cho dù mọi người có muốn không tin cũng không được. Hơn nữa, đối mặt với một tin tức tốt như thế, mọi người cũng nguyện ý tin tưởng.   

Tiếng xì xào bàn tán tràn ngập không gian. Chỉ có Chu Thế Dương là âm trầm, sắc mặt không cam lòng, hoàn toàn xa lạ với bầu không khí đang có.   

- Viện trưởng Từ, có thể xem qua đan dược đã được luyện thành hay không. Tôi tin rằng mọi người đã rất nhiều năm rồi chưa từng nhìn thấy Không Thanh Đan, không biết Viện trưởng có thể cho mọi người xem qua một chút?   

Gương mặt âm lãnh của Chu Thế Dương nở nụ cười châm biếm, nhìn Từ Khải Liễu, nói.   

Chu Thế Dương vừa lên tiếng, những người đang hưng phấn thảo luận bên cạnh cũng dần dần yên tĩnh lại, sau đó tất cả đều nhìn sang vẻ mặt không cam lòng của Chu Thế Dương.   

Cũng không khỏi cau mày một cái.   

Chu Thế Dương thân là Thiên y sư, tại sao cứ mãi dây dưa như vậy? Lời nói của Viện trưởng chẳng lẽ lại là giả? Dây dưa với một tiểu bối, đến bây giờ vẫn không cam lòng, ngay cả mặt mũi cũng không cần.   

Mọi người lại quay sang nhìn Từ Khải Liễu. Lúc này mà được xem qua Không Thanh Đan một chút cũng không tệ. Đúng là mọi người nhiều năm rồi chưa từng nhìn thấy nó.   

- Được rồi, nếu mọi người muốn xem, vậy thì xem một chút đi.   

Từ Khải Liễu nhẹ nhàng cười một tiếng, sau đó móc hai cái chai từ trong túi ra, chia ra hai bên truyền xuống.   

Nhìn cái chai thủy tinh, tinh thần mọi người đều rung lên. Lưu Mộc Dương và Liêu Long Căn nhận lấy đầu tiên. Hai người cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Không Thanh Đan, lập tức mở nắp chai đưa lên nhìn, sau đó là ngửi.   

Mọi người bên cạnh cũng mơ hồ ngửi được một mùi thơm kỳ ảo.   

Cho đến khi Chu Thế Dương ngửi được mùi thơm này, sắc mặt liền biến đổi, ánh mắt nhìn chằm chằm chai thủy tinh.   

Không thể nào? Làm sao có thể như vậy được?   

Nhìn ánh mắt của Chu Thế Dương, nhìn chằm chằm cái chai trong tay mình, Lưu Mộc Dương liền đưa chai thuốc đến để ông nhìn cho kỹ.   

Chu Thế Dương giật mạnh lấy, đưa đến trước mắt nhìn. Nhìn một hồi, sắc mặt càng lúc càng khó coi, sau đó đổ một viên từ bên trong ra, cẩn thận quan sát.   

Nhìn động tác của Chu Thế Dương, Giang Khương cười nhạt. Bây giờ Chu Thế Dương đã không còn cấu thành nguy hiểm cho hắn nữa. Động tác của Chu Thế Dương bây giờ chẳng khác nào một tên hề trong mắt hắn.   

Giải quyết được vấn đề thiếu sót của nắp Tế Thế Đỉnh, có thể luyện chế ra đan dược siêu phẩm, đây tuyệt đối không phải một Thiên y sư phổ thông có thể so sánh được.   

Cho dù Giang Khương bây giờ chỉ là y sư nhất phẩm, cách thân phận Thiên y sư của Chu Thế Dương 108 ngàn dặm, nhưng bây giờ, nếu Chu Thế Dương dám trêu chọc Giang Khương, thế thì ông ta tự rước lấy nhục thôi. Không ai vào lúc này để ý đến mặt mũi của Chu Thế Dương nữa.   

Tất cả mọi người đều tin rằng, nếu lúc này Chu Thế Dương còn dám tùy ý bêu xấu Giang Khương hoặc y sư La Thiên Minh, Giang Khương tuyệt đối sẽ xuất thủ dạy cho Chu Thế Dương một bài học.   

Nhìn viên thuốc tỏa ra mùi thơm kỳ ảo trong lòng bàn tay, sắc mặt Chu Thế Dương thay đổi mấy lần, rốt cuộc hít một hơi thật sâu, tay run run thả viên thuốc vào lại trong chai, sau đó đưa cho Lưu Thiên Phúc bên cạnh.   

Khóe miệng Lưu Thiên Phúc nhếch lên, nhưng không cười, mà cẩn thận quan sát viên đan dược, sau đó đưa lên chóp mũi ngửi một cái, gương mặt hiện lên sự xúc động, rồi trao lại cái chai cho Lý Minh Bưu bên cạnh:   

- Mấy chục năm rồi, rốt cuộc cũng nhìn thấy được đan dược siêu phẩm. Quả thật là phúc của Thiên Y Viện chúng ta.   

- Đúng như vậy, đúng như vậy. Hahah...   

Nhìn đan dược trong chai, ngửi được mùi thơm của nó, cộng thêm sắc mặt tái nhợt của Chu Thế Dương bên cạnh, Lý Minh Bưu cao giọng cười to.

Bình luận

Truyện đang đọc