BINH VƯƠNG THẦN BÍ

- Chủ nhiệm Trương, có thể cho tôi một quyền hạn hay không? Tôi muốn đến bệnh viện Nhi đồng tỉnh xác nhận tình huống của mấy ca bệnh một chút.   

Giang Khương đưa mắt nhìn Chủ nhiệm Trương đang âm trầm, tận lực làm cho giọng nói của mình trở nên thành khẩn một chút. Hắn biết sắc mặt của Chủ nhiệm Trương đang khó coi, nhưng việc này phải được Chủ nhiệm Trương đồng ý mới được.   

Sắc mặt của Chủ nhiệm Trương quả nhiên giống như đã đoán trước, lạnh xuống vài phần, đôi mắt nheo lại nhìn chằm chằm Giang Khương, sau đó lạnh lùng nói:   

- Tôi đã kiểm tra qua các báo cáo bệnh án, mấy ca bệnh của bệnh viện Nhi đồng tỉnh cũng chỉ là ca bệnh bình thường. Chẳng lẽ cậu cảm thấy có chuyện sao?   

- Không phải.   

Giang Khương mỉm cười, nói:   

- Tôi chỉ muốn kiểm tra tại chỗ đối với các ca bệnh mà thôi, cũng nằm trong phạm vi quyền hạn của chúng ta mà.   

- Kiểm tra tại chỗ?   

Chủ nhiệm Trương liếc mắt nhìn Giang Khương, ánh mắt không che giấu sự chán ghét, lạnh giọng nói:   

- Cậu đang nghi ngờ kết quả kiểm tra của tôi sao?   

- Xin lỗi, tôi không có ý này. Tôi chỉ muốn tiến hành kiểm tra tại chỗ mà thôi. Dựa theo điều lệ, đây cũng là nghĩa vụ của phòng làm việc đồn trú bên ngoài của chúng ta.   

Mặc dù Giang Khương vẫn mỉm cười như trước, nhưng ánh mắt đã lạnh xuống.   

Nghe giọng nói không còn thoải mái của Giang Khương, ánh mắt của Chủ nhiệm Trương cũng lạnh lại, nhìn chằm chằm vào hai mắt Giang Khương, cười lạnh:   

- Cậu cũng biết rõ điều lệ đó, lại chủ động yêu cầu. Vậy tôi cho cậu quyền hạn này.   

- Cảm ơn Chủ nhiệm Trương.   

Giang Khương gật đầu một cái rồi bước nhanh ra ngoài.   

Nhìn Giang Khương biến mất khỏi cánh cửa, gương mặt âm lãnh của Chủ nhiệm Trương trở nên vặn vẹo.   

- Anh hùng quốc dân? Thánh thủ toàn khoa?   

Mang cặp mắt kính đen, đứng ngoài cổng trạm y tế chờ xe, Giang Khương ngẩng đầu nhìn hai băng rôn thật lớn trên đỉnh đầu, còn có hai hàng chữ to, không khỏi cười khổ. Hắn thật không ngờ Viện trưởng Lưu lại khoác lác lợi hại như vậy.   

Ọc ọc ọc. Nghe được thanh âm truyền từ trong bụng ra, Giang Khương nhìn ven đường, thấy còn chưa có chiếc xe nào chạy ngang, bất đắc dĩ móc điện thoại ra nhìn, thấy đã 6h tối, cũng khó trách bụng hắn lại kêu như vậy.   

Hắn quay đầu nhìn hai bên đường, thấy đối diện cửa sau trường Đông Nguyên có một quán bán bánh rán.   

Lập tức bước đến, nói với bà chủ bán bánh:   

- Bà ơi, bán cho cháu hai cái bánh rán trứng.   

- Được.   

Bà chủ bán bánh múc bột từ trong thùng, đổ lên mặt chảo, phát ra tiếng xèo xèo.   

Nghe mùi thơm truyền đến, Giang Khương chỉ cảm thấy mình càng đói bụng hơn. Sau khi thở dài một hơi, hắn đành phải xoay người sang chỗ khác, để bụng mình không nhìn thấy bánh.   

- A, là tên tiểu tử này.   

Giang Khương vừa mới xoay người, đột nhiên nghe được bên tai vang lên một giọng nói quen thuộc.   

Theo tiếng nhìn lại, nhìn thấy hai người cách đó không xa, Giang Khương cau mày. Hai thằng ranh này chính là hai tên đã dây dưa Từ Thanh Linh và Lý Tiểu Vũ, sau đó làm hại hắn bị đại yêu nữ Tôn Diệu Nguyệt nắm thóp.   

Lúc này, vẻ mặt của Lâm Mẫn và Trương Lượng đều không có hảo ý, đang bước về phía hắn.   

Nhìn thấy hai người, Giang Khương tất nhiên cũng chẳng vui vẻ gì. Tuy nói chưa hẳn vì hai tên này mà Tôn Diệu Nguyệt tìm đến hắn, có thể một ngày nào đó cô ta cũng sẽ tìm hắn thôi. Nhưng ít ra cũng sẽ không dễ dàng để Tôn Diệu Nguyệt bắt được nhược điểm của hắn, dùng Từ Thanh Linh và Lý Tiểu Vũ uy hiếp hắn như thế.   

Bây giờ thì tốt rồi, có hai con tin nằm trong tay cô ta, hắn có muốn trốn cũng trốn không thoát, chỉ có thể đường hoàng bị Tôn Diệu Nguyệt áp chế. Nhớ đến việc này, Giang Khương lại càng tức giận hơn.   

- Tiểu tử kia, không nghĩ đến anh còn dám lộ diện trước mặt chúng tôi?   

Trương Lượng vẫn không thay đổi vẻ mặt kiêu ngạo. Xem ra bị Tôn Diệu Nguyệt dạy cho bài học vẫn chưa đủ.   

Ánh mắt Giang Khương lạnh lại, còn chưa lên tiếng, Lâm Mẫn đã đánh giá Giang Khương từ trên xuống dưới, lạnh giọng nói:   

- Tiểu tử, lá gan không nhỏ nhỉ? Cũng dám không nể mặt tôi.   

- Đúng vậy, lần trước là nể mặt hai cô gái kia, nên không ra tay với anh. Lần này anh định thế nào?   

Trương Lượng tàn nhẫn nhìn Giang Khương:  

- Thành thật một chút, quỳ xuống dập đầu với gia, gia sẽ bỏ qua cho mày.   

- Ngu ngốc.   

Giang Khương bỏ lại một câu rồi quay sang chỗ khác, bụng dường như đói thêm vài phần, không biết bánh rán của hắn đã xong chưa?   

- Ai chà, cứng đầu quá nhỉ?   

Lâm Mẫn đạp một cước vào sau lưng Giang Khương.   

Cảm nhận có gió đằng sau thổi tới, Giang Khương cau mày, ánh mắt hiện lên hàn ý, đùi phải nhẹ nhàng giơ lên.   

Lâm Mẫn đột nhiên kêu lên một tiếng, tay ôm bắp đùi, té ngửa ra đằng sau.   

Trương Lượng đang đắc ý, chuẩn bị tiến lên hỗ trợ Lâm Mẫn, đột nhiên thấy Lâm Mẫn ôm bắp đùi kêu thảm, lúc này mới phản ứng lại. Biết Lâm Mẫn hạ thủ không thành, chỉ sợ còn bị ăn thiệt.   

Thấy Lâm Mẫn ăn thiệt, Trương Lượng không chút do dự kêu lên một tiếng, bắn người lên phía trước, đạp một cước vào Giang Khương. Gã không tin, ở đất Vân Giang này, gã và Lâm Mẫn có thể chịu thiệt như vậy, cũng không tin tên tiểu tử này có thể làm nên chuyện gì.   

Thấy bánh rán của mình đã chín, Giang Khương cau mày bất đắc dĩ, biết lần này chắc không yên ổn ăn cái bánh rồi.   

Một người bình thường đối kháng với một cao thủ tu luyện nội khí Địa giai đỉnh phong, đánh lén thì có là cái gì chứ? Trên cơ bản chính là chịu chết. Cho nên, kết quả của Trương Lượng cũng không phải rất tốt.   

- Mẹ kiếp, không biết lúc người ta đói bụng là lúc không dễ dàng khống chế nhất không?   

Đá nhẹ một chân, Giang Khương âm thầm nói:   

- Bây giờ tôi đang đói bụng, tâm trạng không được tốt. Thật sự phải nghĩ biện pháp khắc chế thôi.   

- Bà ơi, cho cháu thêm một chén đậu nành.   

Tiếp nhận dĩa bánh rán trứng mà bà chủ đưa sang, Giang Khương nhìn hai mắt của bà, lực tinh thần lóe lên, khiến cho tay bà chủ đang phát run chậm rãi ổn định lại.   

- Ngon quá.   

Giang Khương vừa cắn miếng bánh, vừa húp chén đậu nành nóng hầm hập, không nhịn được mà than lên một câu.   

Xoay người nhìn hai người đang ôm bắp đùi kêu rên trên mặt đất, rồi lại nhìn đám người xung quanh đang vây xem náo nhiệt, Giang Khương mở to ánh mắt vô tội, sau đó chậm rãi bước ra ven đường. Đúng lúc có một chiếc taxi không chạy đến, hắn liền giơ tay cản lại, sau đó lên xe chạy đến bệnh viện Nhi đồng tỉnh.   

Chiếc xe chậm rãi dừng lại trước cổng bệnh viện Nhi đồng tỉnh, nuốt miếng đậu nành cuối cùng xuống, Giang Khương thỏa mãn trả tiền xe, sau đó phủi phủi bụi trên tay, tiện tay ném vỏ bao vào thùng rác, rồi bước vào bên trong bệnh viện.   

Thị trưởng Lâm vừa mới nhận được tin tức con mình bị người ta đánh, được đưa vào bệnh viện lần thứ hai.   

- Chuyện gì xảy ra vậy? Rốt cuộc là ai đã ăn gan báo thế? Con tôi không phải là con sao?   

Thị trưởng Lâm bước ra khỏi phòng làm việc, vừa phẫn nộ vừa gầm rú với Cục trưởng cục Cảnh sát Vân Giang.   

- Thị…Thị trưởng, ngài yên tâm đi. Tôi nhất định sẽ bắt được hung thủ.   

Lúc này, Cục trưởng Cục cảnh sát cũng đổ đầy mồ hôi lạnh. Mấy ngày trước, con trai Thị trưởng và Cục trưởng cục Thuế vụ bởi vì hoảng sợ mà đưa vào bệnh viện. Cho đến bây giờ cũng chưa điều tra ra nguyên nhân. Bây giờ hai vị công tử lại bị người ta đạp gãy chân. Nếu bây giờ không bắt được hung thủ, vị trí Cục trưởng cục Cảnh sát của ông chỉ sợ ngồi không vững.   

Rống xong hai câu, đồng chí Thị trưởng hầm hừ ngồi lên xe, thư ký bên cạnh vội vàng ngồi vào vị trí lái phụ, nói với tài xế:   

- Đến bệnh viện số 1.   

Giang Khương tất nhiên là không quan tâm Thị trưởng hay Cục trưởng cục Cảnh sát gì cả. Bây giờ hắn đang gặp mặt người phụ trách bệnh án của bệnh viện Nhi đồng.   

Không thể không nói, mặc dù Giang Khương được tung hô là anh hùng quốc dân trên tivi từ nửa năm trước, bây giờ lại mang cặp mắt kính đen, nhưng không ai là không nhận ra hắn.   

- Xin lỗi Chủ nhiệm Dương, làm hại anh tan làm trễ.   

Giang Khương cười nói.   

- Nào có, nào có. Chủ nhiệm Giang, cậu khách sáo quá rồi. Tất nhiên là công việc quan trọng hơn.   

Chủ nhiệm Dương hơn bốn mươi tuổi, đeo cặp mắt kính đen giống Giang Khương, cung kính bắt tay của hắn, khách khí nói:   

- Mời cậu ngồi uống tách trà trước.   

Giang Khương mỉm cười lắc đầu:   

- Không cần, không cần đâu. Tôi không dám làm chậm trễ thời gian của anh. Chúng ta vẫn nên đến xem người bệnh trước.   

- Được, được, mời cậu theo tôi.   

Nghe Giang Khương nói không uống trà, chủ nhiệm Dương đúng là ước gì được như vậy. Vốn cũng sắp đến giờ tan làm, đột nhiên trung tâm kiểm soát và phòng ngừa dịch bệnh gọi điện đến, nói cấp trên cử Chủ nhiệm Giang xuống để tiến hành kiểm tra lại ba trường hợp bệnh nhi bị viêm phổi, bảo y ở lại bệnh viện chờ.   

Sau khi nhận điện thoại, Chủ nhiệm Dương vô cùng buồn bực. Hôm nay y có hẹn bạn gái ăn cơm, bây giờ thì tốt rồi, bao nhiêu công sức chuẩn bị đã đổ sông đổ biển.   

Nhưng sau khi gặp Giang Khương, mặc dù Chủ nhiệm Giang tuổi vẫn cònt rẻ, nhưng y lại không dám có gì bất kính. Lãnh đạo trung tâm đã dặn dò, y nhất định phải tiếp đãi chu đáo, tuyệt đối không được để xảy ra sơ sót. Lãnh đạo tỉnh đã nói như vậy, y tất nhiên là phải cẩn thận mà hầu hạ rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc