BINH VƯƠNG THẦN BÍ

- Ôi ôi… Thầy thuốc Giang cuối cùng cũng chịu bộc lộ tài năng rồi… Tôi nhất định phải chăm chỉ học tập mới được!   

Thấy Giang Khương cuối cùng cũng mở miệng dỗ người phụ nữ đó buông tay, Tôn Nghị ở bên cạnh trong lòng mừng rỡ, anh ta chỉ đợi Giang Khương nói câu này. Xem tên này này, hết cách rồi đành thử xem sao, đến cuối cùng nếu không cứu được thì sẽ thu dọn tàn cuộc ra sao. Vậy nên anh ta mới vui vẻ trên nỗi đau của người khác.   

Giang Khương khẽ thở hắt ra, nhìn cô gái đang trông mong nhìn vào mình, sau đó đi về phía trước bàn cấp cứu, nhìn nhìn bình truyền dịch đang treo ở bên cạnh, vươn tay cầm mác dịch truyền ở bên trên nhìn nhìn, bây giờ đang dùng “Mannitol” hạ áp lực não.   

Lúc này Vương Mịch ở bên cạnh cũng tò mò nhìn Giang Khương, xem cái người dường như luôn có thể mang lại chút niềm vui bất ngờ cho người khác như này lần này định làm thế nào. Mặc dù cô ta không hy vọng tên này có thể có cách đặc biệt gì nhưng ít nhất với tính cách của hắn ta thì chắc sẽ không tùy tiện lừa người khác.   

Đối mặt với ánh mắt trông mong ở sau lưng, lúc này trong lòng Giang Khương cũng thầm kêu khổ. Tình trạng trước mắt này, trừ khi có thể làm phẫu thuật, nếu không hắn dùng thuốc gì cũng chỉ là đoán bừa… Chẳng lẽ phải tùy tiện kê hai bình thuốc ứng phó sao?   

Nghĩ đến đây, trong lòng Giang Khương thật sự rối rắm, hắn không phải loại người tùy tiện lừa dối người khác. Nếu đã là thuốc hắn kê ra thì nhất định phải chịu trách nhiệm với người bệnh, đảm bảo thuốc này có thể có hiệu quả nhất định. Nhưng tình hình hiện tại lại khiến Giang Khương thấy bất đắc dĩ.   

- Thầy thuốc Giang… Hay là làm phẫu thuật đi… Tình hình trước mắt này dùng thuốc chỉ e là vô ích thôi…   

Tôn Nghị ở bên cạnh tiếp tục không âm không dương đưa ra đề nghị, chặn đứng đường lui của Giang Khương. Nếu Giang Khương thật sự lấy chút thuốc để qua loa cho xong chuyện thì đợi khi không có hiệu quả, người nhà người bệnh sẽ biết Giang Khương cũng chỉ là một tên lừa gạt người khác.   

“Làm phẫu thuật… Có bản lĩnh thì anh làm ở đây cho tôi xem?”   

Giang Khương hận đến ngứa răng nhưng bây giờ quả thật không biết ứng phó với chuyện này thế nào.   

Người bệnh trước mặt này nếu làm phẫu thuật mà không có CT, lại không nhìn thấy vị trí khối máu bên trong thì chẳng lẽ anh bảo tôi mổ hết cả não người ta ra à? Làm cái con khỉ ấy… Có bản lĩnh thì anh mang một chiếc CT đến đây cho tôi, để tôi xem…   

Giang Khương căm tức nghĩ, nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của Tôn Nghị, trong đầu hắn đột nhiên nghĩ đến một khả năng…   

Sau khi thoáng chần chừ một lát, Giang Khương nhìn cô gái đang căng thẳng nhìn mình ở bên cạnh, lại nhìn nhìn phần đầu của người bệnh. Lúc này hắn cắn răng quyết định thử xem, cho dù không thành công thì cùng lắm hắn cũng chỉ lãng phí chút năng lượng. Nếu thành công thì sẽ cứu được một mạng người, hơn nữa còn có  

thể hung hăng đánh vào khuôn mặt của tên Tôn Nghị đổ thêm dầu vào lửa.   

Nghĩ đến đây, hắn thầm nói: “Khởi động thanh chướng thiên phú cấp 1…”   

Cùng với tiếng mặc niệm của Giang Khương, trong đầu hắn hiện lên một tin tức: “Thiên phú cấp 1, thanh chướng khởi động…”   

Lúc này đôi mắt Giang Khương nhanh chóng quét qua, sau đó trong tầm mắt hắn chợt xảy ra biến hóa. Tầm mắt hắn biến thành một mảnh đen trắng, còn phần đầu của người bệnh dần dần cũng bắt đầu có chút hư ảo. Nhưng rất nhanh, một số hình ảnh trong phần đầu Giang Khương muốn nhìn rõ đã bắt đầu lóe lên trong tầm mắt.   

“Cấp bậc thanh chướng thiên phú cấp 1 không đủ quyền hạn. Có thể thử cưỡng chế chấp hành, năng lượng tiêu hao gấp bội…”   

Khi tin tức này hiện lên, Giang Khương chỉ cảm thấy đầu hơi choáng váng, nhưng tầm mắt chợt rõ ràng. Phần đầu của người bệnh dần dần hư hóa, sau đó xuất hiện một thứ như lớp vỏ màu xám trắng. Giang Khương biết… đây chính là xương sọ… sau đó bên dưới lớp vỏ màu xám trắng này hiện ra một bóng mờ màu đen, Giang Khương biết đây chính là đại não của con người.   

Nhưng rất nhanh, cả hình ảnh này lại dần có chút chớp lóe, như là ti vi bị nhiễu vậy. Thấy hiện tượng này, Giang Khương lại bắt đầu sốt ruột, bây giờ hắn hiểu rồi, tình trạng này chứng tỏ cưỡng chế chấp hành đã sắp đạt đỉnh điểm, rất nhanh sẽ tự thoát ra khỏi trạng thái này.   

Nhưng bây giờ hắn vẫn chưa nhìn rõ vị trí của đại não, ở đâu có khối máu, nếu thanh chướng rời khỏi thì có nghĩa là hắn không còn cơ hội nào khác nữa.   

Khi hắn đang sốt ruột thì bóng mờ màu đen đó dần dần trở nên rõ ràng, nhưng chỉ sau một hai giây ngắn ngủi đã chợt lóe rồi biến mất cả hình ảnh.   

“Thanh chướng thiên phú cấp 1 cưỡng chế chấp hành thất bại, năng lượng tiêu hao 5%, hiện tích lũy năng lượng của Cửu Vĩ đuôi 1 là 26%...”   

Tin tức này hiện lên xong, đầu Giang Khương lại vô cùng choáng váng, cảm giác vô lực nồng đậm tràn khắp toàn thân, thiếu chút nữa khiến hai chân hắn mềm nhũn. Có điều cũng may cảm giác này chỉ lướt qua, Giang Khương sớm đã chuẩn bị trước nên nhanh chóng phục hồi tinh thần, không lộ ra điều gì bất thường.   

Nhưng lúc này trong mắt hắn lại hiện lên một tia mừng rỡ vì trong nháy mắt cuối cùng, trên bóng mờ màu đen đó hắn đã nhìn thấy có một khối màu đen khác với những nơi khác đang bám chặt vào bóng mờ màu đen đó. Rất rõ ràng, đó chính là khối máu tụ chảy máu trong não.   

Đối với loại khối máu chảy máu trong não này, chỉ cần có thể thuận lợi loại bỏ thì áp lực trong não người bệnh rất nhanh sẽ giảm xuống. Sau đó dùng thêm thuốc chống viêm nhiễm, bảo vệ não và thuốc cung cấp năng lượng thì khả năng người bệnh còn sống và khôi phục tương đối cao.   

Nhìn Giang Khương dường như đang đứng ngẩn người ở đó, Tôn Nghị ở phía sau lại tưởng hắn không nghĩ ra cách, không khỏi cười lạnh nói:   

- Thế nào? Thầy thuốc Giang? Anh đã hứa với người ta sẽ cứu người rồi, sao vẫn chưa động thủ thế!   

Giang Khương cười nhạt xoay người lại, sau đó nói với Tôn Nghị:   

- Động thủ, đương nhiên động thủ… Nếu thầy thuốc Tôn muốn tôi làm phẫu thuật, muốn học tập tôi, nếu tôi còn chối từ nữa thì thật không ổn… Vậy tôi sẽ làm phẫu thuật cho thầy thuốc Tôn học tập một chút!   

Giang Khương vừa nói vậy, không chỉ Tôn Nghị sửng sốt mà ngay cả Vương Mịch ở bên cạnh cũng sửng sốt theo, ánh mắt nhìn Giang Khương lộ ra vẻ khó tin. Giang Khương này không phải phát điên rồi chứ, thật sự muốn làm phẫu thuật sao?   

Hai người nhìn thấy ánh mắt Giang Khương rất tỉnh táo, không giống phát điên. Lúc này hai người liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều lướt qua một tia kinh ngạc nghi ngờ, không biết rốt cuộc Giang Khương muốn làm gì.   

Giang Khương quay đầu trầm giọng nói với cô gái ở bên cạnh:   

- Chồng chị bị chảy máu não, bây giờ cần làm phẫu thuật loại bỏ khối máu trong não anh ta, sẽ có nguy hiểm nhất định… Chị có đồng ý làm không?   

- Đồng ý, đồng ý…   

Lúc này đương nhiên cô gái này liên tục gật đầu, vốn dĩ thầy thuốc đều nói với cô ta đã hết hy vọng rồi, nhưng bây giờ nếu vị thầy thuốc Giang này đã nói là có thể làm phẫu thuật thì có nguy hiểm nhất định thì đã sao? Ít nhất cũng có hy vọng.   

- Được… Vậy cô đi ra ngoài đợi trước đi…   

Giang Khương gật gật đầu với cô gái, thấy cô gái lưu luyến không nỡ đi ra ngoài rồi mới nhìn về phía bọn Tôn Nghị nói:   

- Được rồi… Xin hai vị cho tôi mượn dụng cụ phẫu thuật một lát…   

Thấy Giang Khương hoàn toàn không có vẻ đùa giỡn, lúc này vẻ mặt Vương Mịch lại trở nên nghiêm túc, nhìn Giang Khương nói:   

- Thầy thuốc Giang… Anh thật sự muốn làm phẫu thuật sao? Chúng ta không có CT, không có thiết bị kiểm tra phụ trợ nào khác, anh làm thế nào?   

Giang Khương cười nhạt nói:   

- Thầy thuốc Tôn bảo tôi làm thì tôi làm cho hai người xem…   

- Anh…   

Thấy Giang Khương không hề để ý đến lời mình nói, sắc mặt Vương Mịch cũng có chút khó coi. Đúng là Tôn Nghị không đúng nhưng anh lại lấy người bệnh ra làm trò đùa, không thể làm như vậy. Lúc này thậm chí Vương Mịch còn hoài nghi có phải mình nhìn nhầm cái tên trước mặt này không. Trước đây tên này là người rất nghiêm túc đáng tin cậy, sao lần này lại chẳng đáng tin cậy gì thế?   

- Thầy thuốc Tôn… chuẩn bị chút dụng cụ cho tôi đi…   

Lúc này Giang Khương lại cười nhạt nói với Tôn Nghị.   

- Được… Để tôi xem anh làm thế nào!   

Bị Giang Khương khiêu khích như vậy, Tôn Nghị nhướng mày lên, lập tức cười lạnh đi chuẩn bị đồ cho Giang Khương.   

Dưới ánh mắt kinh ngạc nghi ngờ lại tò mò của hai người, Giang Khương cầm dao cạo, lưu loát cạo tóc ở trên đầu của người bệnh, chỉ trong hai ba phút hắn đã cạo sạch đầu người bệnh.   

- Thầy thuốc Giang, tay nghề không tệ mà, xem ra cho dù sau này anh không làm thầy thuốc nữa thì chuyển nghề làm thợ cắt tóc cũng không tệ!   

Mặc dù Tôn Nghị ở bên cạnh kinh ngạc vì động tác của Giang Khương lại lưu loát như vậy nhưng vẫn không buông tha bất cứ cơ hội châm chọc Giang Khương nào.   

- Ừ… Đề nghị này của thầy thuốc Tôn không tệ, sau này nhỡ tôi không còn cơm ăn thì sẽ đi làm nghề này, tôi cảm thấy tay nghề của mình thật sự không tệ… Không làm thì thật có chút lãng phí…   

Giang Khương lưu loát thu dọn dụng cụ, sau đó lại rửa sạch phần đầu người bệnh bằng nước muối sinh lý, hoàn thành công tác chuẩn bị trước khi phẫu thuật.   

Sau khi xác nhận dưỡng khí của người bệnh và máy giám sát đều bình thường, Giang Khương mới nhìn về phía hai người ở bên cạnh nhún nhún vai, nói:   

- Xong rồi… Tôi bắt đầu đây, thầy thuốc Vương, cô có thể giúp một tay không?   

Thấy Giang Khương không có vẻ gì là nói đùa, Vương Mịch mở to hai mắt nhìn, sau đó thở hắt ra, bước đến. Nếu tên này thật sự muốn làm phẫu thuật thì không thể một mình hoàn thành nên Vương Mịch vẫn quyết định giúp một tay. Nếu tên này thật sự làm bừa thì cô ta ngăn hắn lại là được.   

Hai người mặc quần áo phẫu thuật, đeo khẩu trang vô khuẩn, đội mũ… sau đó trải khăn đứng trước bàn phẫu thuật.   

Vương Mịch yên lặng nhìn Giang Khương, xem hắn định làm thế nào. Cô ta thấy những thứ tên này bảo chuẩn bị trước khi phẫu thuật đều là dùng để phẫu thuật chấn thương nhỏ.   

“Chẳng lẽ tên này không chụp CT cũng có thể xác định vị trí sao?”  

Vương Mịch nghi ngờ nghĩ, nếu tên Giang Khương này không cần chụp CT mà cũng có thể xác định vị trí thì thật đáng sợ.   

Rất nhanh Vương Mịch liền chứng thực được suy nghĩ của mình vì Giang Khương dùng thiết bị tạo lỗ ở một chỗ trên phần đầu…   

“Két két két…” sau một đợt tiếng máy khoan khiến người ta ê răng, Giang Khương lấy máy xuống, nhìn nhìn cái lỗ, hài lòng gật gật đầu. Sau đó hắn ngẩng đầu nhìn Vương Mịch đang trợn tròn mắt, khẽ cười cười, giơ tay nói:   

- Thuốc chống đông…   

Vương Mịch theo bản năng đưa nước thuốc đã chuẩn bị cho Giang Khương, nhìn Giang Khương chậm rãi tiêm nước thuốc vào trong cái lỗ nhỏ đó…   

Tôn Nghị đứng ở xa xa lúc này cũng trợn tròn mắt, thậm chí còn kiễng chân lên nhìn về phía bên này, vì anh ta cũng ý thức được Giang Khương không hề giả vờ…   

- Chẳng lẽ tên này… làm được thật sao?   

Tôn Nghị nhìn mà có chút choáng váng…

Bình luận

Truyện đang đọc