BINH VƯƠNG THẦN BÍ

Sáng sớm, cùng với những tia nắng đầu tiên nhẹ nhàng len qua cửa sổ chiếu lên khuôn mặt Giang Khương, chân mày Giang Khương lúc này mới lơ đãng nhíu lại một cái, sau khi hàng lông dì dài khẽ rung lên hai cái thì mới từ từ mở mắt.   

Giang Khương đưa tay nhẹ nhàng dụi mắt một cái, khẽ cau mày, thoáng nhớ lại mấy mảnh kí ức hỗn loạn trong đầu, nhẹ nhàng thở dài.   

Mấy ngày nay, hắn luôn tìm trong ký ức những tình huống khi chủ nhân đời đầu của đỉnh Tần Vĩnh Nghĩa luyện chế Tể Thế Đỉnh. Vì nhìn tình hình trước mắt, muốn tìm lại nắp của Tể Thế Đỉnh, trên căn bản là không thể. Vậy cách duy nhất đó là luyện chế lại một cái nắp mới.   

Nắp đỉnh mới, chỉ cần có thể tìm được những nguyên liệu luyện chế năm đó, với năng lực của Thiên Y viện, muốn sao chép lại cũng không phải quá khó khăn. Mặc dù nó không thể đạt được hiệu quả như nắp đỉnh nguyên trạng, nhưng chỉ cần luyện được một cái không quá khác biệt lắm, cộng thêm thân đỉnh ở đây, Giang Khương đoán chỉ cần có chủ đỉnh là mình đây nữa, hiệu quả luyện đan của Tể Thế Đỉnh cũng sẽ không kém quá.   

Cho nên, mấy ngày năn trên cơ bản hắn đều đang nghiên cứu những mảnh vỡ ký ức liên quan đến chuyện luyện chế đại đỉnh này. Có điều, những mảnh ký ức này thật sự quá rối rắm, muốn sắp xếp toàn bộ không hề dễ dàng, muốn tìm từ trong đó phần nắp đỉnh càng chẳng dễ dàng gì. Có điều cũng còn may, kể ra thì vẫn có chút manh mối. Hắn chỉ cần từ từ phân tích kỹ vài ngày, chắc chắn vấn đề sẽ không lớn lắm.   

Giang Khương sờ bụng đứng dậy, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt một chút, sau đó cầm máy tính xách tay tùy thân lên, gõ gõ trên máy tính. Giờ tất cả dòng suy nghĩ liên quan đến luyện chế nắp đỉnh đang càng ngày càng rõ ràng, nhưng buộc phải nhanh chóng ghi lại là phân tích, để tránh hỗn loạn chúng.   

Sau khi Giang Khương gõ nhanh trên bàn phím một lúc, nhìn lên mớ tư liệu được chỉnh lý, lúc này mới thoáng thở phào nhẹ nhõm, cho đến bây giờ hắn đã tốn mất bốn ngày. Hắn không có nhiều thời gian lắm. Dựa theo tình hình trước mắt, cùng lắm chỉ cần thêm hai ngày nữa là đại khái có thể chỉnh lý xong toàn bộ tài liệu phần nắp đỉnh.   

Chỉ cần chuyện luyện chế không có vấn đề gì quá lớn, thêm hai ngày nữa là có thể luyện chế xong nắp đỉnh. Vậy thì mười ngày có lẽ là đủ...   

Giang Khương gấp máy tính lại, lúc này mới cảm thấy bụng mình bây giờ đã bắt đầu kêu rột rột, theo thói quen hắn lấy điện thoại di động ra định kêu nhà ăn đem bữa ăn đến. Nhưng sau khi hắn móc điện thoại di động, nhìn ký hiệu cột sóng không có chút tín hiệu nào đành thở dài, quyết định đi xuống nhà ăn ăn cho xong.   

Hắn vừa đi được nửa đường thì di động vang lên, móc ra nhìn thì thấy Mã Tiểu Duệ gọi tới.   

- Alo, anh đang ở đâu đấy? Tôi mang bữa sáng đến cho anh?   

Đầu kia truyền đến giọng nói nghi ngờ của Mã Tiểu Duệ.   

Giang Khương cười cười nói:   

- Bây giờ tôi đang trên đường tới nhà ăn, hay là cô qua ăn chung đi?   

- Chậc chậc... anh mà cũng nỡ ra ngoài tự đi ăn à, hôm nay đúng là mặt trời mọc hướng tây rồi...   

Mã Tiểu Duệ cười sung sướng, sau đó liền nói:   

- Được, giờ tôi tới ngay...   

Giang Khương đi đến nhà ăn đã hấp dẫn ánh mắt của không ít người. Vì danh tiếng của hắn thực sự quá mạnh. Mấy ngày nay chuyện Giang Khương lập quân lệnh trạng, trong vòng mười ngày sẽ giải quyết một vấn đề khó khăn gần trăm năm nay của viện đã âm thầm truyền đi khắp Thiên Y viện rồi.   

Mặc dù hầu hết mọi người đều không biết vấn đề khó khăn gần trăm năm nay của Thiên Y viện là gì, nhưng vừa nghe là đã biết là một chuyện rất ghê gớm rồi. Do đó chuyện này tương đối hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Những ngày qua chuyện Giang Khương luôn vùi mình trong phòng họp nhỏ không bước ra khỏi cửa, cả ngày chỉ nghiên cứu chuyện này đã được truyền đi qua các kênh. Hành động đó càng chứng thực chuyện này.   

Cho nên,...   

Giang Khương đột nhiên xuất hiện ở nhà ăn khiến không ít người tò mò, đặc biệt là trạng thái của Giang Khương rõ ràng là vội vàng hơn ngày thường, điều này càng khiến mọi người phải suy đoán.   

Giang Khương tùy tiện đáp lại lời chào hỏi của vài người, gọi một tô mì và hai bánh tiêu, tiện thể gọi cho Mã Tiểu Duệ một phần thập cẩm.   

Tốc độ của Mã Tiểu Duệ từ trước đến nay không tệ. Hai phần ăn sáng vừa được đưa ra Mã Tiểu Duệ đã chạy tới. Giang Khương đang đói bụng nên rất sung sướng nhìn tô mì. Từ sau khi hắn bắt đầu sử dụng các loại thuốc bổ khí, yêu cầu đối với thức ăn đã không còn cao như trước. Trước kia một bữa hắn ăn rất nhiều, nhưng giờ sau khi có các loại thuốc trân quý bổ sung năng lượng, hắn đã không cần phải tiêu thụ một lượng lớn thức ăn để bổ sung năng lượng nữa.   

- Sao? Anh nghĩ ra cách rồi à?   

Mã Tiểu Duệ tương đối hiểu rõ và quan tâm chuyện này. Đặc biệt cô càng hiểu chuyện Giang Khương lập quân lệnh trạng, cho nên càng lo lắng hơn.   

Tuy trước giờ cô tương đối có lòng tin với Giang Khương, nhưng đối mặt với vấn đề gần trăm năm nay, Thiên Y viện có nhiều sức mạnh đỉnh cấp như vậy mà vẫn chưa giải quyết được, mặc dù Giang Khương là chủ của Tể Thế Đỉnh, nhưng muốn nghĩ ra cách trong vòng người ngày thì hệ số độ khó của chuyện này thật sự vẫn quá cao.   

- Cũng sắp rồi...   

Giang Khương không hề giấu diếm Mã Tiểu Duệ. Hắn sì sụp nuốt một đũa mì vào bụng rồi mới nhìn Mã Tiểu Duệ cười nói:   

- Nếu không cô cho rằng mấy ngày nay tôi cứ vùi đầu trong phòng họp nhỏ đó không đi đâu để làm cái gì? Thiếu lòng tin với tôi đến thế à?   

- Thật sao?   

Mã Tiểu Duệ nhìn thấy vẻ mặt đầy ung dung của Giang Khương thì tinh thần chấn động, vội vàng hỏi.   

- Đương nhiên là thật...   

Giang Khương buông đôi đũa trong tay xuống, đưa tay với hộp giấy bên cạnh rút ra một tờ khắn giấy, nhẹ nhàng lau mép một cái, sau đó cười nói:   

- Cô đã thấy tôi nói dối lúc nào chưa?  

- Oa... anh thật lợi hại...   

Mã Tiểu Duệ không nhịn được vui mừng kêu một tiếng.   

Những người cứ thỉnh thoảng lại chú ý đến bên Giang Khương nghe Mã Tiểu Duệ vui mừng kêu lên như vậy đều sững sốt một chút. Mọi người đều biết Mã Tiểu Duệ có quan hệ rất tốt với Giang Khương. Lúc này Mã Tiểu Duệ có thể vui mừng như vậy, chẳng lẽ Giang Khương đã tìm được biện pháp giải quyết khó khăn không nhỏ kia rồi?   

Trên mặt mọi người đầy vẻ nghi ngờ nhìn sang bên này. Nếu thật sự như vậy, thế thì Giang Khương thực sự quá kinh khủng...   

Một thanh niên cao to đẹp trai lúc này cũng xuất hiện trước cửa nhà ăn, đang định gọi món thì cảm thấy hình như ánh mắt của mọi người đều dồn về một nơi nào đó.   

Người thanh niên nhìn theo ánh mắt mọi người thì sắc mặt liền run lên. Trong mắt gã lóe lên tia oán độc không thể áp chế được. Sau khi gã chần chừ một chút liền sải bước đi về phía Giang Khương.   

Mọi người đều đang chú ý bên phía Giang Khương, sau khi đột nhiên có người sãi bước đi về phía Giang Khương liền thu hút ánh mắt mọi người.   

Vừa nhìn, tiếng xì xào bàn tán cũng vang lên:   

- Đây chẳng phải Hồ Minh Vũ bị Giang Khương đánh cho chết đi sống lại sao? Sao khỏi rồi?   

Hồ Minh Vũ đang sải bước đi về phía trước loáng thoáng nghe thấy những lời bình luận này sắc mặt càng khó coi. Gã đi đến bên cạnh bàn Giang Khương, lạnh giọng quát lên:   

- Giang Khương, ra ngoài, tao muốn quyết chiến sinh tử với mày một trận!

Bình luận

Truyện đang đọc