BINH VƯƠNG THẦN BÍ

- Cầu viện đám quái vật Thiên Y viện.   

Đôi môi đỏ mềm mại của nữ ma đầu khẽ mở, tiện tay vứt xấp tài liệu mới nhất trong tay xuống, thấp giọng khẽ thở dài:   

- Nếu vì hai con bé đó mà có thể làm đến mức này, vậy tôi sẽ xem xem, cho anh cơ hội, xem thử rốt cuộc anh có thể vượt qua được ải này không.   

Thanh niên tuấn mỹ bên cạnh nghe nữ ma đầu nói vậy trong lòng khẽ dộng, giương mắt cẩn thận nhìn Yamachou đại nhân, thấy hình như tâm tình Yamachou đại nhân rất tốt, không hề có vẻ mặt gì khác thường. Lúc này gã mới cẩn thận nói:   

- Yamachou đại nhân, ngài không muốn giết hắn sao?   

- Đương nhiên muốn.   

Nữ ma đầu nâng ly rượu vang trong tay lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm. Lúc này ả mới liếc mắt nhìn thanh niên tuấn mỹ, khẽ cười nói:   

- Miêu Thiên Nhất ít nhiều gì cũng được coi là sư huynh của tôi. Nếu hắn chết trong tay người khác, dĩ nhiên tôi phải báo thù cho hắn.  

- Vốn tôi không định cho thằng nhãi này cơ hội, nhưng ai ngờ thằng nhãi này biết thân phận của tôi rồi, vì hai con nhóc kia dám không tự bỏ chạy, cũng không cầu viện đám lão quái vật kia. Thế thì tôi cho hắn một chơ hội. Nếu hắn thật sự có thể độc lập giải quyết việc này, có được may mắn như vậy, vậy thì tôi tha cho hắn lần này đã làm sao chứ?   

Thanh niên tuấn mỹ nghe nữ ma đầu nói vậy sắc mặt khẽ biến, sau đó lại cẩn thận cười nói:   

- Yamachou đại nhân nhân từ.   

- Haha, nhân từ, Uddi, anh thạt biết nói chuyện.   

Nữ ma đầu đắc ý cười lớn.   

Giang Khương mặc bộ đồ cách ly, chậm rãi bước trong phòng bệnh cách ly, mỉm cười gật đầu với mấy y tá cũng mặc bô đồ cách ly dày mấy lớp giống như mình.   

Tỉnh Nam không thể so được với Bắc Kinh. Sau khi phát hiện bệnh độc bộc phát, số lượng trang phục cách ly toàn diện bên Bắc Kinh cũng không nhiều chứ đừng nói gì đến tỉnh Nam này.   

Mấy bộ trang phục cách ly toàn diện Trung tâm khống chế bệnh dịch đem đến hoàn toàn như muối bỏ biển. Vốn đám Chủ nhiệm Vu ép Giang Khương mặc một bộ nhưng bị Giang Khương thẳng thừng từ chối, đưa ba bốn bộ trang phục cách ly toàn diện giao cho đám Chủ nhiệm Vu của nhóm nghiên cứu bệnh độc.   

Bởi vì hắn hiểu rất rõ, thật sự người có nguy cơ lây nhiễm nhất là người của nhóm nghiên cứu bệnh độc. Tuy hiện tại không biết rốt cuộc nữ ma đầu kia đã hạ bệnh động gì, nhưng Giang Khương rất rõ nữ ma đầu Tôn Diệu Nguyệt này chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mình.   

Nếu nói đây chỉ là bệnh độc lây nhiễm bình thường chắc chắn Giang Khương sẽ không tin.   

Trong lúc chưa biết rõ bệnh độc truyền nhiễm cụ thể theo đường nào, những nhân viên nghiên cứu trực tiếp phân tách bệnh độc kia nếu không có trang phục cách ly toàn diện, cũng không có những thiết bị tinh vi của Trung tâm nghiên cứu bệnh độc quốc gia, vậy thì tỷ lệ những nhân viên y tế bình thường bị nhiễm bệnh sẽ cao hơn rất nhiều.   

Tiếp đến những người có nguy cơ lây nhiễm nhất chính là những y tá tiếp xúc trực tiếp với người bệnh.   

Y tá là người tiếp xúc với người bệnh nhiều nhất, so với các bác sĩ cơ hội tiếp xúc người bệnh cao hơn rất nhiều lần. Đây chính là nguyên nhân năm đó lúc SARS hoành hành ở Bắc Kinh, y tá chết nhiều nhất.   

Đối diện với những y tá dấn thân vào nguy hiểm này Giang Khương vô cùng kính nể và cảm động.   

- Chào Tổ trưởng Giang, chào Tổ trưởng Giang...   

Các y tá đi ngang qua đây đều thấy vị bác sĩ này cũng xuất hiện nhiều ở khu bệnh cách ly này giống như họ. Hơn nữa bác sĩ trước mặt còn đại diện cho sự hy vọng sinh tồn của mọi người, cho nên các y tá đều rất cung kính và khâm phục Giang Khương.   

Giang Khương đi vào phòng bệnh cẩn thận quan sát tình hình từng bệnh nhân, đồng thời cầm bệnh án bên cạnh lên, lật xem thay đổi nhiệt độ và các hiện tượng cơ thể khác của họ.   

Giờ đã một ngày trôi qua, đã có thêm mười ba bệnh nhân, có điều may cho Giang Khương là đều xuất phát từ những gia đình xung quanh gia đình người bệnh ở. Dưới sự quan sát chu đáo đã không có thêm bất kỳ ca bệnh mới nào. Điều này chứng tỏ nữ ma đầu kia vẫn chưa đến mức phát rồ, rải bệnh lung tung mà chỉ trực tiếp ra tay ở bệnh viện, khống chế phạm vi ở mức nhỏ nhất, cho mình một cơ hội cứu vãn.   

Một ngày này Giang Khương cũng không làm gì đặc biệt. Hắn rất rõ năng lực của mình về phương diện nghiên cứu bệnh độc. Từ trước đến nay hắn chưa từng tiếp xúc phương diện này, cho dù là gần đây chẳng qua cũng chỉ mới được học chút nền tảng trong khoảng thời gian ở Thiên Y viện, và sau sự kiện bệnh độc ở Bắc Kinh, thì cũng có chút hiểu biết và thành tựu nhất định về nghiên cứu bệnh độc.   

Nhưng nói tóm lại, Giang Khương rất rõ ở phương diện này mình không thể so được với những giáo sư già như Chủ nhiệm Vu.   

Cho nên Giang Khương không hề nhúng tay vào công tác nghiên cứu bệnh độc của nhóm nghiên cứu bệnh độc. hắn chỉ quan sát cẩn thận thay đổi của bệnh nhân cùng với tình hình những ca bệnh tăng mới. Hắn chỉ có ba ngày, nếu thông qua phương thức nghiên cứu bệnh độc bình thường mà nói việc có thể làm không nhiều. Trừ phi có Đường y sư dẫn đội ngũ biến thái kia của Phòng nghiên cứu bệnh độc Thiên Y viện tới Giang Khương mới có thể tự tin có thể đối phó trong vòng 3 ngày.   

Nhưng giờ rõ ràng, dựa vào mấy tuyển thủ hạng hai của phòng nghiên cứu bệnh độc của Trung tâm khống chế dịch bệnh tỉnh Nam, cho dù có cộng thêm hắn cũng không đủ. Đừng nói trong vòng 3 ngày, 1 tuần lễ có thể làm ra được đã là vượt qua trình độ bình thường cộng thêm được liệt tổ liệt tông phù hộ rồi.   

Cho nên, giờ Giang Khương chỉ có thể tung ra kỳ chiêu.   

Hắn ra lệnh cho nhóm nghiên cứu bệnh độc nhan chóng phân ly và xác nhận bệnh độc. Nếu trong 3 ngày không làm được việc này, Giang Khương cũng cảm thấy họ có thể về quê dưỡng già được rồi.   

Còn về chuyện ứng phó tình hình dịch bệnh, Giang Khương biết chỉ có thể dựa vào một mình mình. Trong tình huống bình thường, kỳ tích thật sự không thể xuất hiện ở những người bình thường. Giang Khương biết mình không phải người bình thường, cho nên kỳ tích vẫn có thể sẽ xuất hiện.   

“Tổ sư gia à, ngài rất đáng tin mà.”   

Giang Khương quay đầu nhìn xung quanh, sau khi xác nhận xung quanh không có ai thì vội vàng lấy bao tay mình ra, đưa tay cẩn thận bắt mạch cho người bệnh.   

Mang bao tay cách ly không thể nào đảm bảo bắt mạch chính xác trăm phần trăm được. Giang Khương thì muốn thông qua bắt mạch bệnh tình của bệnh nhân để chữa trị bằng trung dược.   

Thông qua những biện chứng trung y, sử dụng trung dược để xác định tình hình bệnh độc so với những máy móc tinh vi hiện nay có thể tìm được nhiều loại thuốc ức chế đáng tin hơn nhiều.   

Cho dù dụng cụ có tinh vi đến đâu mà không có đủ những người có kinh nghiệm, không có đủ số lượng, với tình hình hiện tại của tỉnh Nam, cho dù vận may của Giang Khương có tốt thì ít nhất cũng cần 1 tuần lễ. Còn nếu dùng trung dược để khống chế dịch bệnh, nếu vận may đủ tốt, vậy thì 3 ngày vẫn còn có hy vọng.   

Hơn nữa 3 ngày cũng có thể nhìn ra truyền nhiễm bệnh độc có được khống chế không. Trong vòng 3 ngày, không xuất hiện bệnh nhân mới ở phòng bệnh khác và nơi khác thì có thể xác định bệnh độc chưa khuếch tán, đủ để giảm dự án phòng dịch bệnh cấp 1 xuống cấp 2. Chỉ cần cách ly những bệnh nhân hiện tại, ảnh hưởng giảm bớt, đến lúc đó cho dù có tin tức gì truyền đi cũng không thể gây ra rắc rối quá lớn.   

Với những biện pháp của chính phủ, đủ để giảm sức ảnh hưởng đến mức thấp nhất. Nhưng nếu là phương án phòng dịch cấp 1 thì không thể như vậy.   

Giang Khương cẩn thận bắt mạch cho bệnh nhân rồi lại nhìn tưa lưỡi và kết mạc mắt của bệnh nhân trong lòng thoáng có chút manh mối, sau đó hắn lại đeo bao tay vào, đi về phía bệnh nhân tiếp theo.   

Mấy ngày nay, Giang Khương cũng đã hiểu tình hình bệnh độc. Giờ đã cách lúc xảy ra sự kiện bệnh độc ở Bắc Kinh hơn nửa năm, lúc đó để cứu Tiểu Bảo, hắn đã vắt kiệt óc cũng không tìm được cách. Nhưng giờ hắn đã bắt đầu có phát hiện mới. Trong những ký ức Tổ sư gia lưu lại, ôn dịch cổ đại có sử dụng một vài phương thuốc đặc biệt cũng có hiệu quả khống chế tương đối tốt.   

Hơn nữa những bệnh nhân này vừa mới bắt đầu vài ngày, hiện tại tạm thời chỉ cần khống chế được bệnh tình, chỉ cần bệnh tình dịu đi bớt, vậy thì tất cả đều có khả năng.   

Giờ thứ cấp bách nhất Giang Khương phải đối mặt không phải là bệnh độc mà phải đảm bảo để tin tức không lộ ra ngoài. Chủ nhiệm Trương của văn phòng đại diện kia tuy năng lực tầm thường, chỉ ngồi đó cho qua ngày đoạn tháng nhưng cũng là y sĩ chính thức của Thiên Y viện. Nếu như tin tức truyền ra, truyền đến tai lão, nếu mà lão còn không phát hiện được thì quá không có khả năng rồi.  

Với quyền hạn của Thiên Y viện, lão sẽ nhanh chóng phát hiện ra khác thường, sau đó chắc chắn sẽ thông báo cho Thiên Y viện. Nếu như vậy thì vụ cá cược này, chỉ cần Thiên Y viện nhúng tay vào Giang Khương chắc chắn sẽ thua.   

Cho nên giờ Giang Khương phải tranh thủ thời gian.   

Chỉ cần hắn thắng được ván cược này thì tất cả sẽ có hy vọng. Đến lúc đó cho dù là nhóm nghiên cứu bệnh độc tốn hơn 1 tuần để tìm ra chất ức chế bệnh độc hay là phương diện trung dược có được hiệu quả chữa trị thì cũng là cục diện toàn thắng.

Bình luận

Truyện đang đọc