BINH VƯƠNG THẦN BÍ

- Ui da, ui da!   

Gã đầu lĩnh bị quải trượng của ông cụ đánh đến, đang định hoàn thủ, nhưng khi nhìn thân hình run rẩy của ông, nào dám ra tay chứ? Chỉ thấy quải trượng đánh tới, trên đầu sớm xuất hiện hai cục u to như cái bánh bao. Không thể đánh lại, cũng không thể để bị đánh, không biết làm gì hơn là ôm đầu bỏ chạy. Đám thuộc hạ đi theo nhìn thấy cảnh tượng trên, đã sớm co đầu rụt cổ, nào ai dám ở lại, xạm xịt bỏ chạy theo.   

Nhìn một đám ôm đầu lủi như chuột, người bệnh liền vỗ tay hoan hô, ngay cả Hồ lão đang nghiêm mặt cũng phải mỉm cười.   

Giang Khương nhìn thấy cảnh tượng này, nở nụ cười khổ. Hắn thật không nghĩ đến, không cần hắn động thủ, đám người kia đã bị đuổi đi rồi.   

- Đồ vô dụng! Nếu phòng khám Khánh Nguyên không chịu đóng cửa, cậu qua đó tước giấy phép kinh doanh của bọn họ, cưỡng chế bọn họ đóng cửa ngay lập tức.   

Nửa tiếng sau, một người đàn ông trung niên sau khi nghe thuộc hạ báo cáo lại qua điện thoại, không khỏi căm tức, sau đó rống vào trong điện thoại mấy câu rồi cúp máy. Đây là chuyện cấp trên lệnh xuống, không nghĩ đến thuộc hạ lại vô dụng như vậy. Mặc dù không biết tại sao lãnh đạo lại muốn ra tay với một phòng khám nhỏ như thế, nhưng mặc kệ thế nào, nếu lãnh đạo đã lên tiếng, ông ta cũng đã cam đoan làm tốt, nhất định sẽ không được để xảy ra đường rẽ.   

Nghĩ đến đây, người đàn ông vội vàng móc điện thoại di động gọi cho ai đó.   

- Alo, xin chào chị dâu, tôi là La Kỳ. Tôi có chuyện này muốn nói với chị. Tôi đã làm đúng như lời của chị, yêu cầu bọn họ đóng cửa phòng khám. Xin chị dâu cứ yên tâm. Nếu bọn họ không chịu đóng cửa, tôi sẽ tước giấy phép kinh doanh của bọn họ ngay.   

- Vâng, vâng, chị cứ yên tâm. Việc này tôi nhất định sẽ làm thỏa đáng, không để xảy ra vấn đề.   

- Được, được, chị dâu, cảm ơn chị rất nhiều.   

Bên này đang trù tính hãm hại, bên phòng khám thì đang lo lắng. Chuyện này đương nhiên sẽ không chỉ là ngừng hoạt động ba ngày đơn giản như vậy. Buổi tối, mọi người ngồi quây quần lại, ngay cả cơm cũng ăn không vô, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi. Y tá Lưu rốt cuộc nhịn không được, lên tiếng hỏi:   

- Hồ lão, ngày mai chúng ta phải đóng cửa thật sao?   

Nói đến đây, Lưu tỷ có chút run rẩy. Chị làm ở phòng khám này cũng mười năm rồi. Phòng khám đột nhiên gặp phải chuyện như vậy, thật sự làm cho chị rất khó chịu.   

Nghe được lời này, Hồ lão cũng im lặng. Đây là thông báo xử phạt của sở Thanh tra Y tế. Mặc dù ông đã nói chuyện với lãnh đạo sở, nhưng vị lãnh đạo đó lại không rõ tình huống cho lắm, cũng không dám tùy tiện giúp ông. Có thể đụng vào phòng khám Khánh Nguyên, chỉ sợ không phải là nhân vật đơn giản. Cho nên ai cũng không muốn nhúng tay.   

Vốn Hồ lão định gọi điện thoại cho Phó tỉnh trưởng La, nhưng trước khi biết được tình huống rõ ràng, Phó tỉnh trưởng La cũng không tiện vượt cấp nhúng tay. Cho nên, còn chưa đến bước cuối cùng, Hồ lão cũng không gọi cho Phó tỉnh trưởng La.   

Thấy Hồ lão im lặng, mọi người đều căng thẳng. Mắt của hai cô y tá bắt đầu đỏ lên.   

Giang Khương tất nhiên hiểu được Hồ lão đang lo lắng chuyện gì, cười nhạt:   

- Đóng cửa gì chứ? Ngày mai chúng ta cứ mở cửa khám bệnh như bình thường.   

Nghe xong, mọi người đều run lên, ngẩng đầu nhìn Giang Khương. Thấy Giang Khương mỉm cười, cũng không phải là cố ý trấn an mọi người, tất cả đều vui vẻ. Lưu tỷ vừa mừng vừa sợ, hỏi:   

- Bác sĩ Giang, chúng ta mở cửa khám bệnh sẽ không có việc gì chứ?   

- Đương nhiên là không có việc gì. Việc này cứ giao cho tôi xử lý.   

Giang Khương nói.   

Giang Khương nói được thì chắc chắn sẽ được. Ai trong phòng khám cũng biết Giang Khương có quan hệ rất tốt với mấy vị lãnh đạo trong tỉnh. Mặc dù việc này kinh động đến lãnh đạo tỉnh chẳng khác nào dùng dao giết trâu để mổ gà, nhưng nếu Giang Khương đã nói cứ giao việc này cho hắn, tất nhiên là sẽ không có việc gì rồi. Mọi người cũng cảm thấy yên lòng hơn. Liếc mắt nhìn Giang Khương, ánh mắt Hồ lão hiện lên sự vui mừng. Ông sẽ không tiện đi nhờ Phó tỉnh trưởng La, nhưng Giang Khương thì lại tiện.   

Buổi tối, ba thầy trò cũng không nghỉ việc. Đến 9h, không có bệnh nhân đến khám nữa, Hồ lão mới nâng tách trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, cảm thán nói:   

- Chuyện lần này xem ra có người muốn ra tay với phòng khám chúng ta. Hồ Khánh Nguyên ta hành y mấy chục năm, cứu người vô số, nhưng không ngờ lại có người ra tay với ta như vậy.   

- Sư phụ, có thể phát động cục Quản lý Dược phẩm và sở Thanh tra Y tế, chỉ sợ lai lịch người này không nhỏ.   

Trương Nhạc nhìn Hồ lão, rồi lại quay sang nhìn Giang Khương.   

- Chúng ta không biết rốt cuộc là vì chuyện gì nữa? Ta nghĩ mãi mà không ra ai lại có năng lực lớn như thế? Lại cố ý đối phó với phòng khám chúng ta.   

Hồ lão trầm ngâm.   

Giang Khương cau mày. Bây giờ hắn vẫn có chút chưa xác định được. Nhưng hắn biết rõ việc này chỉ sợ không thoát khỏi liên quan đến hắn.   

Hiện tại có hai người có hiềm nghi lớn nhất. Một là Tề gia. Tề gia cho người làm khó hắn, ảnh hưởng đến phòng khám cũng là chuyện có khả năng. Còn người thứ hai chính là Lưu Bách Căn. Với thế lực của Lưu gia, muốn làm ra chút động tác này cũng không phải là việc khó.   

Nghĩ kỹ hơn, hành động lần này giống với Lưu Bách Căn nhiều hơn. Tề gia muốn làm khó hắn, không cần phải làm ra chút động tác nhỏ như vậy.   

Ánh mắt Giang Khương lạnh lại. Muốn đối phó với Tề gia thần bí khó lường, năng lực của hắn còn chưa đủ. Nhưng nếu muốn giải quyết Lưu gia, chuyện này đơn giản hơn rất nhiều.   

- Sư phụ, đừng suy nghĩ nhiều nữa. Dù sao thì binh đến tướng chặn. Con cũng muốn nhìn xem người này là ai. Con nhất định sẽ điều tra rõ ràng.   

Nghe Giang Khương nói, Hồ lão vui mừng gật đầu. Ông biết năng lực của đồ đệ. Với khả năng của hắn, nếu muốn điều tra, hẳn không phải là chuyện khó khăn gì. Cho dù tra không ra, nhưng muốn ứng phó với phiền toái của phòng khám hiện tại cũng không phải là chuyện nằm trong khả năng.   

Hôm sau, Giang Khương gọi điện thoại cho Phó tỉnh trưởng La.   

Nghe Giang Khương thuật lại xong, Phó tỉnh trưởng La có chút trầm ngâm, sau đó tỏ vẻ sẽ gọi cho lãnh đạo sở Y tế Vân Giang chú ý đến chuyện này.   

Có câu trả lời của Phó tỉnh trưởng La, Giang Khương cũng thả lỏng hơn. Với uy tín của Phó tỉnh trưởng La ở Sở Nam, hơn nữa ông còn chủ quản toàn bộ hệ thống Y tế tỉnh, có ông ra mặt, lãnh đạo của sở Y tế Vân Giang sẽ chú ý đến việc này. Đến lúc đó, mặc kệ là ai đứng phía sau, không thu tay lại vài phần là không được.   

Nhưng khi Giang Khương vừa mới gọi điện thoại xong, trở lại phòng khám khám cho vài người bệnh, bên ngoài lại truyền đến tiếng huyên náo.   

Giang Khương đứng dậy nói với Hồ lão:   

- Sư phụ, con ra ngoài xem một chút.   

Hồ lão cũng nghe được tiếng ầm ĩ bên ngoài, trong lòng căng thẳng, vội vàng đứng dậy nói:   

- Chúng ta cùng ra xem.   

Dứt lời, thấy Trương Nhạc cũng định đứng dậy, ông liền nói:  

- Trương Nhạc, con tiếp tục khám bệnh đi. Để ta và Giang Khương ra ngoài xem một chút.   

- Vâng.   

Trương Nhạc nhìn người bệnh chung quanh, thấy có không ít. Nếu cả ba thầy trò đều ra ngoài, quả thật không được tiện lắm.   

Khi Hồ lão và Giang Khương bước ra khỏi phòng khám, liền nhìn thấy một đám người mặc chế phục đang đứng ngay cửa. Bác sĩ phòng khám Ngoại cũng bước ra ngoài, vẻ mặt lo lắng. Thấy Hồ lão và Giang Khương, bác sĩ Lý vội vàng hỏi:   

- Hồ lão, người của sở Thanh tra Y tế đã đến thật rồi, chúng ta phải làm sao bây giờ?   

Hồ lão cau mày nhìn Hoàng ca và Lưu tỷ đang nói chuyện đám người bên ngoài, đang định lên tiếng, Giang Khương đã nói trước:   

- Sư phụ không cần lo lắng. Thầy trở vào khám bệnh, cứ để đó cho con.   

Dứt lời, Giang Khương bước nhanh đến cửa.   

Thấy Giang Khương bước ra ngoài xử lý, trong phòng khám lại còn rất nhiều người bệnh, Hồ lão nghĩ lại cũng đúng. Dù sao ông cũng không giúp được, hơn nữa có Giang Khương xử lý, chi bằng trở lại khám bệnh thì hay hơn.   

Khẽ thở dài một cái, Hồ lão chỉnh lại quần áo một chút, quay đầu bước vào phòng khám.   

Hoàng ca và hai y tá đang đứng ngoài cửa, đỏ mặt phẫn nộ giằng co với nhân viên của sở Thanh tra Y tế. Vừa không cho họ tiến vào, vừa tức giận nói:   

- Không được. Phòng khám chúng tôi nhiều người bệnh như vậy, tuyệt đối không thể đóng cửa. Nếu đóng cửa, bệnh nhân phải làm sao?   

- Không đóng cửa? Hắc hắc, anh cho rằng anh là ai chứ? Chúng tôi đã gửi thông báo ngừng hoạt động để chỉnh đốn, chẳng lẽ các người cho rằng đó chỉ là giấy chùi đít, dùng xong rồi bỏ?   

Gã đầu lĩnh ánh mắt tràn đầy uy hiếp:   

- Tôi nói cho các người biết, các người đang chống người thi hành công vụ. Nếu tiếp tục cản trở, đừng trách chúng tôi không khách sáo.   

- Không khách sáo thì làm sao? Có bản lãnh thì đánh tôi đi.   

Lưu tỷ không còn biểu hiện mềm yếu nữa, mặt đỏ lên, chống nạnh đứng trước mặt gã nọ, khí thế vô cùng.

Bình luận

Truyện đang đọc