BINH VƯƠNG THẦN BÍ

- Diệc Dương, lần này may nhờ có vị thầy thuốc Tiểu Giang kia. Em nghe bọn Chủ nhiệm Vương nói để cứu đệ tử này, hình như thầy thuốc Tiểu Giang còn tự mang loại thuốc gì đó đến, nghe nói phải mất hàng vạn tệ mới đưa đệ tử này vào phòng phẫu thuật, cứu được một mạng… Có điều thầy thuốc Giang làm phẫu thuật xong không nói gì đã đi rồi. Sau đó cũng không thấy cậu ta nói đến chuyện thuốc, anh xem có phải…   

Lúc này Lý phu nhân đương nhiên nhớ công lao của Giang Khương, vội nhắc nhở nói.   

- Oh? Còn có chuyện như vậy sao?   

Nghe thấy câu này, Cục trưởng Lý bỗng thấy sửng sốt.   

- Đúng vậy, đây cũng là chuyện em tận mắt nhìn thấy. Em bảo lái xe tạm thời đưa thầy thuốc Tiểu Giang về phòng khám lấy thuốc, hơn nữa khi đó đệ tử đó nhìn có vẻ không ổn. Sau khi thầy thuốc Tiểu Giang cho uống bình thuốc đó xong liền lấy lại tinh thần. Về sau bọn Chủ nhiệm Tôn vội nhân cơ hội đưa vào phòng phẫu thuật làm phẫu thuật. Khi ấy thầy thuốc Tiểu Giang vì cho đệ tử kia uống bình thuốc đó còn ầm ĩ một trận với hai vị chủ nhiệm, chịu không ít trách nhiệm…   

Lý phu nhân lại nói.   

Nghe đến đây, Cục trưởng Lý hít sâu một hơi, sau đó gật đầu nói:   

- Tú Anh, em yên tâm, chuyện này anh sẽ nhớ kĩ, đợi xử lý xong việc anh sẽ đích thân đi cảm ơn cậu ta!   

- Ừ, anh nhớ là được, lần này chúng ta nợ món nợ nhân tình này không nhỏ chút nào. Ôi…   

Sau khi ngắt điện thoại, Cục trưởng Lý nghĩ nghĩ sau đó lấy điện thoại ra, tìm số của Giang Khương gọi đi, có điều đầu bên kia cũng truyền đến tiếng nhắc nhở tự động của hệ thống: “Xin lỗi, số điện thoại quý khách gọi tạm thời không thể liên lạc được”.   

Nghe thấy tiếng nhắc nhở này, Cục trưởng Lý sửng sốt, sau đó cười khổ, tạm thời ngắt điện thoại…   

- Thế nào? Đói rồi đúng không…   

Gần đến giữa trưa, Giang Khương đã thu hoạch được ba cây Lão sơn sâm hơn hai mươi năm. Hắn ngẩng đầu nhìn mặt trời trên đỉnh đầu, đoán thời gian cũng không chênh lệch nhiều, lại quay đầu nhìn Tuyên Tử Nguyệt ở phía sau mình nói.   

- Uh… tôi hơi đói rồi!   

Nghe thấy câu này, Tuyên Tử Nguyệt mắt sáng ngời nói:   

- Có thể nghỉ ngơi rồi sao?   

Giang Khương gật đầu, sau đó nhìn trái phải một lúc mới cười nói”   

- Chúng ta đi về phía trước xem sao, tôi nhớ là phía trước có một con suối nhỏ…   

- Được.   

Nghe thấy có nguồn nước, đương nhiên Tuyên Tử Nguyệt đồng ý rồi. Mặc dù bụng cô nàng hơi đói nhưng có chút nước rửa mặt thì càng tốt. Tuyên Tử Nguyệt lập tức lấy lại tinh thần đi sau người Giang Khương bước nhanh về phía trước.   

Giang Khương nói có nguồn nước thì đương nhiên là có nguồn nước. Hai người đi thêm hơn chục phút thì thấy có một con suối nhỏ trong tầm mắt.   

Tuyên Tử Nguyệt hoan hô một tiếng rồi dẫn đầu chạy về phía trước.   

Nhìn dáng vẻ vui mừng của Tuyên Tử Nguyệt, Giang Khương giơ tay sờ sờ đôi môi có chút đau rát mỉm cười.   

Giang Khương đi đến bên con suối nhỏ, vươn tay vốc nước rửa mặt, sau đó lại lấy chút nước giải khát rồi lôi bình nước trong gùi thuốc ra ném cho Tuyên Tử Nguyệt, cười nói:   

- Cô uống nước sôi này đi!   

- Tại sao?   

Tuyên Tử Nguyệt nghi hoặc nói.   

- Sợ cô lạ nước lạ cái… Tôi quen rồi nhưng cô rất ít uống nước lã.   

Giang Khương mỉm cười nói:   

- Nếu tí nữa đau bụng thì phiền lắm!   

Nghe thấy Giang Khương nói vậy, Tuyên Tử Nguyệt bật cười nhưng cũng không từ chối mở bình nước ra uống mấy ngụm. Giang Khương lấy trứng trong gùi thuốc ra đưa cho Tuyên Tử Nguyệt cười nói:   

- Cô ăn hai quả trứng trước, tôi đi kiếm thứ gì ngon ngon về!   

- Được.   

Nghe thấy lời này, ánh mắt Tuyên Tử Nguyệt sáng lên. Nói thật cô nàng chẳng thích uống nước sôi ăn trứng luộc, nếu Giang Khương đã nói là đồ ngon thì đương nhiên cô nàng thích rồi.   

Giang Khương vươn tay lấy hai cây súng trúc, sau đó thuận theo con suối, đi về phía trước.   

Hắn vừa đi vừa khẽ nhăn mũi hít hít, đi chưa bao xa thì mắt hắn đã sáng lên.   

Sau đó Giang Khương cẩn thận vạch mấy bụi cỏ ra, đi về phía bên trong rừng.   

Quả nhiên đi chưa được bao xa thì hắn đã nghe thấy bên trong truyền đến tiếng “lộp bộp”.   

Giang Khương vạch thêm mấy bụi cỏ nữa ra liền nhìn thấy một con gà rừng lông sáng rực ở bên kia. Lúc này con gà rừng này đang đắc ý mổ mổ lông, tiếc là Giang Khương không không biết thưởng thức sự oai hùng của nó, chỉ coi trọng thịt trên người nó.   

“Phập…” sau đó máu tươi phụt ra, con gà rừng hơi chấn động cái đuôi, chịu oan ức ra đi.   

Giang Khương giơ tay rút súng trúc ra, lại nhìn xung quanh, rất nhanh liền tìm được hai củ mài, sau khi đào lên, hắn liền sải bước quay về con suối nhỏ.   

Sau khi nhìn thấy tay Giang Khương xách hai củ mài, mắt Tuyên Tử Nguyệt sáng lên, nhưng cô nàng lại nhìn con gà rừng ở tay bên trái của Giang Khương, không khỏi tò mò nói:   

- Gà này làm sao ăn được ở đây?   

Giang Khương cười nói:   

- Nếu tôi đã mang về thì đương nhiên có thể ăn, chẳng mấy khi cô đến một chuyến, đương nhiên phải làm chút đồ ngon cho cô thử rồi!   

Giang Khương lập tức ném hai củ mài cho Tuyên Tử Nguyệt, sau đó nói:   

- Cô rửa chúng trước đi, khi nào đói thì ăn trước.   

Sau đó Giang Khương nhấc con gà rừng đi đến ven suối, Tuyên Tử Nguyệt tò mò ở bên cạnh nhìn. Cô nàng thấy Giang Khương động tác nhanh nhẹn vặt lông gà, sau đó mổ ngực moi bụng, chỉ hai ba phút đã làm sạch bóng. Sau đó hắn lại đi vào rừng, lấy một đống cành cây và củi khô về xếp thành một đống rồi châm lửa. Giang Khương đến bên cạnh bẻ một cành cây, lột bỏ vỏ cây rồi gác con gà lên đống lửa.  

Nhìn động tác của Giang Khương, Tuyên Tử Nguyệt hưng phấn nói:   

- Nướng chín là ăn được sao?   

Giang Khương cười cười, sau đó nó với Tuyên Tử Nguyệt:   

- Cô trông nhé…, tôi đi lấy thêm chút đồ…   

Dứt lời, Giang Khương lại chui vào rừng, không lâu sau hắn cầm mấy quả dại ra.   

Dưới ánh mắt tò mò của Tuyên Tử Nguyệt, Giang Khương nhìn con gà dần bị nướng chín vàng, cười bóp vỡ một quả dại, bôi chất lỏng đó lên trên con gà. Sau đó hắn lại cầm một loại quả dại khác, cũng bóp vỡ rồi cẩn thận bôi một lớp bên trong và bên ngoài con gà rồi đặt con gà về lại bên trên đống lửa tiếp tục nướng.   

Mà lúc này, sau khi con gà được đặt lại lên đống lửa, dần dần có một mùi thơm mát hấp dẫn người khác bắt đầu dậy lên. Tuyên Tử Nguyệt nuốt nước miếng, sau đó tò mò nhìn Giang Khương.   

Giang Khương cười cười nói:   

- Đợi một lát là xong, ngon lắm…   

Theo lời nói của Giang Khương, Tuyên Tử Nguyệt lại không nhịn được nuốt nước miếng. Bản thân con gà này đã thơm lắm rồi, lại thêm hai chữ ngon lắm thì làm sao cô nàng chịu được?   

May mà lần này không phải đợi bao lâu thì Giang Khương đã lấy con gà nướng đến vàng rộm trên đống lửa xuống. Đợi con gà nguội rồi hắn mới cười xé con gà làm đôi, sau đó đưa nửa con cho Tuyên Tử Nguyệt sớm đã không thể chờ được nữa, cười nói:   

- Đừng để bị bỏng đấy…   

Tuyên đại tiểu thư sớm đã thèm chảy dãi con gà này rồi, sau khi nhận thịt gà, cô nàng thổi thổi vài cái rồi không nhịn được cắn một miếng nhỏ.   

Một miếng này cắn vào, trước mắt sáng ngời, cô nàng bất chấp bị bỏng, bắt đầu ăn từng miếng to.   

- Cô cẩn thận chút… Đừng để bị bỏng…   

Giang Khương ở bên cạnh nhìn dáng vẻ này của Tuyên Tử Nguyệt, cuối cùng không nhịn được bật cười…   

- Ừ ừ.   

Tuyên Tử Nguyệt lúc này chẳng màng đến hình tượng gì đó nữa. Vốn dĩ cô nàng đã đói rồi, chỉ đợi ăn con gà Giang Khương nướng, trứng gà cũng không buồn ăn. Cô nàng vừa phát ra tiếng thở phù phù, vừa cắn miếng to ăn. Ăn hết hơn nửa rồi Tuyên Tử Nguyệt mới chậm lại, cầm bình nước ở bên cạnh lên uống một ngụm, nhìn Giang Khương tò mò hỏi:   

- Giang Khương… Anh dùng quả gì thế, thơm vậy, hơn nữa còn có vị mặn…   

Giang Khương cười cười nói:   

- Hình như hai loại quả này cũng không có tên cụ thể, nói chung là chúng ta gọi là quả thơm và quả mặn. Có điều ngoài một số ít lão thợ săn ra, bình thường không ai dùng thứ này nên không mấy người biết!   

- Oh, vậy thì tiếc quá, dùng quả thơm này xong mùi vị gà nướng không biết thơm hơn bao nhiêu…   

Tuyên Tử Nguyệt cười nói:   

- Nếu sau này mở một cửa hàng gà nướng, chuyên dùng nước của quả này điều chỉnh hương vị thì nhất định sẽ rất đông khách!   

Nghe thấy câu này, Giang Khương cũng cười gật đầu nói:   

- Vậy đợi sau này tôi già rồi, nhỡ không kiếm được tiền cơm thì mở cửa hàng này, chắc chắn kiếm được tiền.   

Tuyên Tử Nguyệt ăn xong nửa con gà nướng và một củ mài liền no rồi, có điều Giang Khương còn ăn thêm ba quả trứng gà mới dừng tay.   

- Được rồi, chúng ta cũng lãng phí không ít thời gian rồi, mau đi tìm thôi, hai tiếng nữa là phải rời núi rồi…   

Hôm nay hai người đã đi sâu vào rừng, Giang Khương không dám trì hoãn ở bên trong nhiều, trước ba rưỡi phải chuẩn bị ra khỏi núi, nếu không nhỡ hai người ra muộn hơn thì chắc trước khi ra khỏi núi trời đã tối rồi.   

Nhưng cùng với việc hai người dần đi sâu vào, thu hoạch của Giang Khương cũng nhiều lên. Một buổi chiều hắn tìm được tận bốn cây Lão sơn sâm, trong đó có một cây hơn ba mươi năm tuổi, coi như đã hoàn thành nhiệm vụ.   

Nghe thấy Giang Khương nói chuẩn bị ra khỏi núi, Tuyên Tử Nguyệt lại nhớ mãi không quên con gà ăn lúc trưa, bảo Giang Khương nhất định phải tìm hai loại quả thơm kia, tối nay nướng gà cho cô nàng ăn. Thấy Tuyên Tử Nguyệt thích như vậy, Giang Khương đành đồng ý, thấy con suối nghỉ buổi trưa ở ngay trước mặt, hắn liền dặn Tuyên Tử Nguyệt đợi hắn ở ven suối, còn hắn đi vào rừng tìm hai quả thơm kia.   

Mặc dù loại quả thơm này hiếm gặp nhưng nếu Giang Khương muốn tìm thì cũng không khó, chẳng bao lâu sau hắn đã tìm được hai quả, cẩn thận cất vào trong gùi thuốc rồi sải bước về phía con suối nhỏ. Khi cách con suối mấy chục mét, Giang Khương lại thấy Tuyên Tử Nguyệt vẻ mặt trắng bệch chạy đến, vừa chạy vừa kêu:   

- Giang Khương… cẩn, thận…   

Thấy dáng vẻ chật vật của Tuyên Tử Nguyệt, Giang Khương trố mắt nhìn phía sau Tuyên Tử Nguyệt. Hắn chỉ thấy một con heo rừng rất to đang nhe hai cái răng nanh trắng muốt ra, đang “gầm gừ” đuổi theo phía sau Tuyên Tử Nguyệt.   

Con heo rừng này chắc phải trên trăm năm mươi cân, Giang Khương cũng biến sắc, loại heo rừng này khó đối phó nhất, da cả người nó kết đầy mỡ và tro bụi thành một lớp vỏ. Nếu không có súng trường, chỉ có súng sắt bình thường thì không thể nào phá được lớp phòng ngự của nó.

Bình luận

Truyện đang đọc