BINH VƯƠNG THẦN BÍ

Lúc này Aguero chỉ là sáng sớm, nhưng ở Hoa Hạ lại là xế chiều.   

Bệnh viện đa khoa Ba quân chủng, một người mặc áo khoác blouse màu trắng đang ngồi dưới ánh mặt trời, vừa phơi nắng vừa tán gẫu.   

- Lão Ngô, anh nói Đại tá Giang Khương gì đó rốt cuộc là đang nghĩ cái gì? Đến Châu Phi mà lại dùng thuốc đông y.   

Một vị lão đồng chí cười khổ bưng tách trà trong tay, nhấp một miếng rồi nói:   

- Dùng trong nước thì được, nhưng đến Châu Phi, hơn nữa còn là sự kiện được toàn cầu chú ý, đúng là quá tự do phóng khoáng đi.   

Người được gọi là lão Ngô cũng tràn đầy vẻ bất đắc dĩ:   

- Tôi làm sao mà biết. Nhưng truyền thông nước ngoài đang nắm lấy chuyện này, rồi phóng đại lên. Đám chuyên gia nghiên cứu ở Mỹ, Anh thì thay phiên nhau lên tiếng phê bình. Nếu lúc này xảy ra rắc rối, vậy thì rắc rối sẽ rất to. Mấy năm qua, danh tiếng chúng ta vất vả kiếm được chỉ sợ cũng sẽ bị giảm đi.   

- Đúng vậy, đúng vậy. Chẳng qua chúng ta cũng biết, Đại tá Giang Khương dường như không phải là người thất thường, làm sao có thể làm ra mấy chuyện như vậy?   

Tại một trung tâm nghiên cứu vi khuẩn của Hoa Hạ, mấy vị chuyên gia trung niên cũng đang ngồi chung một chỗ, gương mặt tràn đầy giận dữ.   

Một người mang mắt kính gọng vàng, bực tức nói:   

- Qua loa, hoàn toàn là làm qua loa. Làm mất hết mặt mũi Hoa Hạ chúng ta.   

- Đúng là làm bậy, rốt cuộc không biết cấp trên nghĩ như thế nào lại an bài cậu ta đến đó. Cho dù cậu ta có chút tài năng, sắp xếp trong nước là được, tự dưng lại đưa đi nước ngoài? Đúng thật là lung tung mà.   

Một người đàn ông tóc muối tiêu mập mạp liên tục lắc đầu nói.   

Người đàn ông mang mắt kính hừ lạnh, nói:   

- Chúng ta khổ cực kiếm chút danh tiếng trên trường quốc tế, nhưng lúc này thì ngon rồi, bị hành động của cấp trên xóa hết rồi.   

Nghe hai người này nói chuyện, một người tóc bạc gần cả một nửa đưa tay đẩy mắt kính của mình, nói:   

- Nhưng, Đại tá Giang Khương cũng là bất đắc dĩ thôi. Việc nghiên cứu virus đã được tiến hành từ mấy ngày trước, nhưng đám chuyên gia của Mỹ và tiểu tổ nghiên cứu vi khuẩn của chúng ta cho đến bây giờ cũng không tìm được bất kỳ biện pháp nào. Cứ tiếp tục như vậy, những người bị lây nhiễm sẽ không chống đỡ được bao lâu.   

Nói đến đây, vị lão giả này lắc đầu, cười nói:   

- Thuốc đông y không phải là không dùng được. Nếu có thể phát huy chút tác dụng, thế thì có còn hơn không.   

- Vu lão, thuốc Đông y có thể mang đến hiệu quả gì hay không, không phải là anh không biết. Khi dịch Sars bùng nổ, rễ bản lam mà mọi người ca tụng cũng đâu mang lại hiệu quả gì.   

Người đàn ông mang mắt kính nói:   

- Chỉ sợ chính bản thân cậu ta cũng không biết cậu ta đã trở thành trò cười như thế nào.   

Dứt lời, người đàn ông trung niên xoay màn hình máy tính đến trước mặt lão giả, nói:   

- Anh nhìn đi, tên Peter đó đang trắng trợn cười nhạo chúng ta ở Châu Phi. Thật là làm cho chúng ta không còn mặt mũi để gặp người.   

Người đàn ông trung niên mập mạp thở dài, cười khổ nói:   

- Hôm nay tôi cũng đọc được. Tên Peter đó còn nói là chờ ngày mai sẽ đến xem hiệu quả thần kỳ của thuốc Đông y Hoa Hạ. Cái tên này chắc chắn đã chuẩn bị cổ động mọi người công kích và cười nhạo lần nữa.   

Nghe hai người nói chuyện, lúc này lão giả cũng chỉ có thể thở dài, không biết phải làm sao. Ông cảm thấy, cách làm của Đại tá Giang Khương đúng là có chút hoang đường. Tại sao cấp trên lại không quan tâm nhỉ?   

Lúc này, trong một căn phòng làm việc sâm nghiêm, một lão đồng chí toàn thân nhung trang đang ngồi trước máy tính xem thứ gì đó.   

Sau khi xem xong, sắc mặt lão giả trong nháy mắt trầm xuống, quát:   

- Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra ở Châu Phi? Dùng thuốc đông y để kháng khuẩn? Ngay cả truyền thông nước ngoài cũng đang nháo nhào việc này, tại sao lại ẩu tả như vậy?   

Thư ký bên cạnh thấp giọng nói:   

- Tướng quân, vị này là Bí thư đích thân hạ lệnh bổ nhiệm làm người phụ trách. Xin ngài cẩn thận một chút.   

Nghe thư ký nói, vị tướng quân liền cau mày, hừ lạnh một tiếng:   

- Bất kể thế nào, nếu gây ra sự cười nhạo lớn hơn nữa, tôi nhất định sẽ đích thân đến báo cáo với Bí thư, phải rút tiểu tử này về, không cho làm thành tình huống như vậy được nữa.   

Lúc này, ở Aguero đã là 8h sáng. Giang Khương vừa mới vươn người bước ra khỏi lều đã thấy Lô Bỉnh Nguyệt hưng phấn chạy từ khu cách ly ra.   

- Đại tá Giang, Đại tá Giang, có hiệu quả, có hiệu quả.   

Nghe Lô Bỉnh Nguyệt vừa chạy vừa nói, Giang Khương ngẩn người, sau đó mới nhớ ra là hôm qua hắn cho người bệnh uống thuốc mới. Hôm nay đã chính thức nghiệm chứng hiệu quả, lập tức tinh thần run lên, sải bước đến:   

- Như thế nào? Phương diện nào có chuyển biến tốt?   

Hai người thay trang phục phòng hộ xong thì lập tức bước vào khu cách ly. Lô Bỉnh Nguyệt hưng phấn nói với Giang Khương:   

- Tôi đã xem qua ghi chép nhiệt độ của hôm nay. Bắt đầu từ rạng sáng 3h, thân nhiệt của rất nhiều bệnh nhân có khuynh hướng hạ xuống. Vừa rồi đã đo lại nhiệt độ, gần như đã có 80% bệnh nhân đã hạ nhiệt xuống còn 38 độ.   

- Hơn nữa hô hấp và huyết áp cũng có cải thiện rõ ràng.   

Nghe Lô Bỉnh Nguyệt nói, Giang Khương cũng khó che giấu được sự hưng phấn trong lòng, bước nhanh đến trước giường một bệnh nhân, vạch mắt xem tròng trắng, sau đó bắt mạch cho bệnh nhân, cảm giác mạch tượng của bệnh nhân ôn hòa hơn hôm qua rất nhiều, lúc này trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm.   

Xem ra đơn thuốc của hắn đã chính xác. Mặc dù vẫn chưa hoàn toàn khống chế vi khuẩn, nhưng ít ra có thể tranh thủ thêm năm ba ngày cho bệnh nhân. Chỉ cần không xảy ra chuyện rắc rối, tính mạng của hai ngàn người có thể giữ lại.   

Trong lúc hai người đang vui mừng, sau lưng liền truyền đến tiếng giễu cợt:   

- Ai cha, hai vị đều ở đây cả. Không biết các bệnh nhân sau khi uống thuốc của bác sĩ Giang, có phải đã có hữu hiệu rồi không?   

Nói đến đây, nhìn Giang Khương xoay người lại, Peter cười hắc hắc:   

- Bác sĩ Giang, hôm nay cậu khẩn trương chạy đến đây sớm như vậy, chẳng lẽ là có tin tức tốt gì?   

- Tin tức tốt, đương nhiên là tin tức tốt rồi.   

Giang Khương cười nhạt, sau đó đưa kết quả kiểm tra nhiệt độ ngày hôm nay cho Peter xem:   

- Hôm nay, rất nhiều bệnh nhân đã hạ thân nhiệt xuống còn 38 độ. Tôi nghĩ phải uống thêm thuốc thì mới có thể trì hoãn bệnh tình phát triển. Đến lúc đó chỉ cần tìm được loại thuốc ức chế vi khuẩn, như vậy bệnh nhân có thể bình yên vượt qua giai đoạn nguy hiểm.   

- Cái gì?   

Nhìn kết quả kiểm tra nhiệt độ Giang Khương đưa tới, vẻ mặt Peter sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu, kinh nghi nói:   

- Không thể nào? Không thể nào.   

- Anh tự mình xem đi.   

Khóe miệng Giang Khương vểnh lên, cười lạnh một tiếng, sau đó xoay người bước ra khỏi lều vải. Hắn cần phải quan sát thêm tình huống của những bệnh nhân khác.   

Nhìn Giang Khương rời đi, cùng với nét mặt giễu cợt của Lô Bỉnh Nguyệt bên cạnh, gương mặt Peter cứng lại, cầm máy đo nhiệt độ bước đến chỗ bệnh nhân. Y tuyệt đối không tin những viên thuốc đen xì đó lại có hiệu quả như vậy.   

Nhưng, khi y liên tiếp đo đến bảy tám bệnh nhân, sắc mặt càng lúc càng khó coi. Bởi vì y phát hiện, nhiệt độ của những bệnh nhân này không những giảm xuống mà những vấn đề khác cũng cải thiện rõ rệt.   

Nói cách khác, thuốc Giang Khương sử dụng quả thật đã có hiệu quả.   

Peter buông máy đo nhiệt độ xuống, ánh mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc. Y thật sự không hiểu tại sao những bệnh nhân này lại có kết quả tốt như vậy.   

Có hai ký giả bên ngoài cũng nhận được tin tức, bất quá có chút không dám tin, liền mạo hiểm tiến vào khu cách ly, đích thân dò xét tình huống của bệnh nhân. Sau khi nhìn thấy số liệu xác thực, tinh thần phấn chấn, bỏ lại Peter với sắc mặt khó coi, chạy đến lều vải tìm Giang Khương phỏng vấn.   

Nhìn sắc mặt cứng đờ của Peter, Lô Bỉnh Nguyệt cười nhạo:   

- Như thế nào, Peter tiên sinh, y học truyền thống của Hoa Hạ chúng tôi cũng không tệ chứ?  

Nhìn ánh mắt giễu cợt của Lô Bỉnh Nguyệt, Peter hít sâu hai cái, lúc này mới nói:   

- Cái này cũng chẳng đại diện cho điều gì. Nếu không tìm ra được dược vật khống chế vi khuẩn chân chính, cho dù những bệnh nhân này có chống chọi được thêm mấy ngày nữa cũng vậy thôi. Hừ, để tôi xem ai có thể tìm ra thuốc trước. Khi đó người đó mới thật là anh hùng.   

Dứt lời, Peter lập tức xoay người bước ra ngoài. Bây giờ y đã mất thể diện, nhất định phải tìm ra thuốc ức chế virus trước đám người Hoa này mới được.   

Nhìn theo bóng lưng vội vã của Peter, nụ cười Lô Bỉnh Nguyệt lại càng nồng đậm.   

Mặt trời lên cao ba sào, khi Giang Khương vẫn còn tức giận, nên trả lời qua loa với hai ký giả, cao thủ ngoại viện bên ngoài báo lại, một đám vu sư lại một lần nữa xuất hiện tại khu cách ly.   

Nhận được tin tức, Giang Khương mang theo nghi ngờ bỏ lại hai ký giả, dẫn cao thủ ngoại viện chậm rãi bước ra ngoài. Hắn có chút không hiểu tại sao tối qua đám vu sư này vừa mới chiến đấu với Huyết tộc, hôm nay lại chạy đến đây. Chẳng lẽ bọn họ chưa từ bỏ ý định?

Bình luận

Truyện đang đọc