BINH VƯƠNG THẦN BÍ

Nghe nhân viên của cục Quản lý Dược phẩm báo cáo, sắc mặt Hồ lão trong nháy mắt lạnh lại. Một bình nhãn hiệu chai thuốc có dấu hiệu bị tổn hại, tình huống đó khó có thể tránh khỏi, nhưng dưới tình hình chung, cục Quản lý Dược phẩm không có khả năng vì chút việc nhỏ như vậy mà đến gây phiền toái, nhưng đối phương lại vì cái này mà đến đây, thậm chí còn thận trọng ghi chép lại.   

Còn chai sau, dược tính không ổn, không dám chắc có phải là giả hay không, điều này rõ ràng là “có lẽ phải”. Thuốc của phòng khám của ông đều được nhập từ công ty Dược chính quy, có hóa đơn giao hàng đàng hoàng, anh không có bằng chứng liền nói dược tính không ổn, còn nói có thể là thuốc giả, đây không phải là muốn đến quậy phá hay sao?   

Hoàng ca có chút lo lắng, vội vàng giải thích:   

- Các vị lãnh đạo, hai chai thuốc này đều là thuốc bán hàng ngày. Ngày nào cũng cầm lên cả mười mấy hai mươi lần. Nhãn hiệu không thể không có khả năng bị rách hoặc hỏng. Hơn nữa, tên thuốc cũng rõ ràng, tại sao lại nói như vậy? Vả lại, tất cả loại thuốc ở đây đều được mua từ những công ty Dược có uy tín, khi nhập vào còn có hóa đơn, tuyệt đối không thể nào là giả.   

Hoàng ca vừa nói ra, Lê Nhất Kỳ đã lạnh lùng nói:   

- Vi phạm thì chính là vi phạm.   

Dứt lời, liền quay sang nói với hai cấp dưới:   

- Có thu thập mẫu vật chưa? Mang về kiểm tra.   

- Đã thu thập.   

Người kia vội vàng gật đầu.   

- Được.   

Lê Nhất Kỳ hài lòng gật đầu, sau đó quay sang nhìn Hồ lão, nói:   

- Hồ y sư, dựa theo quy định, tiêu thụ dược phẩm không có nguồn gốc, nhãn hiệu không rõ, phải nộp phạt hai ngàn. Về phần thuốc có phải là giả hay không, để sau khi chúng tôi kiểm tra xong sẽ có xử lý tương ứng.  

Nói xong, cũng không đợi Hồ lão lên tiếng, liền ra hiệu với cấp dưới bên cạnh, người kia liền lấy ra một hóa đơn xử phạt đưa tới.   

Nghe xong, Hoàng ca cảm thấy rất tức giận. Trước kia, không phải là cục Quản lý Dược phẩm chưa từng đến kiểm tra, nhưng nhiều nhất cũng chỉ là nhắc nhở nếu xảy ra vấn đề nhãn hiệu không nguyên vẹn. Dù sao, chuyện như vậy rất khó tránh khỏi. Hơn nữa, căn cứ vào những điều khoản có liên quan, tiền phạt bất quá là từ hai trăm đến hai ngàn. Nhãn hiệu của một chai thuốc nhỏ bị tổn hại một chút, nhiều nhất cũng chỉ phạt hai trăm, bây giờ phạt đến hai ngàn, rõ ràng là cố ý đến gây phiền phức cho phòng khám mà.   

Thấy Hoàng ca định nói điều gì đấy, Hồ lão khoát tay ra hiệu, sau đó mỉm cười tiếp nhận tờ hóa đơn phạt đối phương đưa sang. Sau khi chăm chú nhìn qua, ông liền cẩn thận bỏ vào túi, sau đó nói với Hoàng ca:   

- Được, lấy hai ngàn đưa cho lãnh đạo Lê.   

Hoàng ca sửng sốt, sau khi nhìn Hồ lão, liền quay lại phòng thuốc, lấy hai ngàn đưa cho đối phương.   

Thấy Hồ lão dứt khoát đóng phạt như vậy, Lê Nhất Kỳ có chút ngoài ý muốn. Y thật không ngờ đối phương ngay cả giải thích cũng không giải thích, đã trực tiếp đóng hai ngàn tiền phạt.   

Nhưng, cho dù kinh ngạc, đối phương đã dễ đối phó như vậy, y cũng thoải mái hơn một chút. Ít nhất trở về bàn giao lại người khác cũng không cần phải phí miệng lưỡi. Dù sao y cũng là dựa theo quy định mà phạt. Nhưng chỉ vì một chút vấn đề nhỏ mà phạt đối phương hai ngàn, đối phương có ý kiến, y cũng phải lãng phí không ít nước miếng để giải thích. Xem ra, lão gia hỏa trước mắt cũng có chút thành thật. Nếu lão có dũng khí nói nhiều, muốn gõ ông vài câu là không tránh khỏi.   

- Hồ y sư, chúng tôi xin phép đi trước. Sau khi có kết quả kiểm tra, chúng tôi sẽ cho người thông báo cho ông.   

Lê Nhất Kỳ nở nụ cười kiêu ngạo, sau khi gật đầu với Hồ lão liền dẫn thuộc hạ rời đi.   

Hoàng ca ở một bên, nhìn đám người cục Quản lý Dược phẩm rời đi, nhịn không được mà nói với Hồ lão:   

- Hồ lão, bọn họ đúng là khinh người quá đáng mà.   

Hồ lão mỉm cười, nhìn theo bóng lưng đám người Lê Nhất Kỳ, lãnh đạm nói:   

- Tuổi còn trẻ tâm cao khí ngạo cũng là chuyện bình thường. Nhưng nếu quá mức liều lĩnh thì đúng là không tốt. Không sao, chỉ hai ngàn thôi mà. Tôi thật ra cũng muốn nhìn xem là ai đến gây phiền phức cho Hồ Khánh Nguyên tôi.   

Chuyện bị phạt hai ngàn, sợ ảnh hưởng đến tinh thần của phòng khám, dưới sự ước thúc của Hồ lão, Hoàng ca cũng không đem tin tức này nói ra ngoài. Cho nên những người khác cũng không biết việc này. Hồ lão cũng biểu hiện giống như không có chuyện gì phát sinh, chỉ thông qua mấy người quen của cục Quản lý Dược phẩm hỏi thăm tình hình.   

Nhưng mấy người quen của cục Quản lý Dược phẩm đều tỏ vẻ vị Lê Nhất Kỳ này có lai lịch không nhỏ, nghe nói có quan hệ với một vị lãnh đạo, nhưng không ai biết là người nào đã hạ lệnh cho Lê Nhất Kỳ đến kiểm tra phòng khám Khánh Nguyên.   

Trong tình huống kỳ lạ như vậy, Hồ lão vẫn rất bình tĩnh, chờ xem rốt cuộc đối phương định làm gì. Nếu cho rằng Hồ Khánh Nguyên ông dễ khi dễ, vậy thì đối phương quá coi thường ông rồi.   

Nhưng chuyện dường như cũng không đơn giản như vậy. Trong lúc Hồ lão đang chờ kết quả thuốc mang đi kiểm nghiệm như thế nào, sau đó sẽ làm ra phản kích, buổi trưa hôm sau, một nhóm người mặc chế phục khác lại bước vào.   

- Sở Thanh tra Y tế?   

Nhìn đồng phục của đối phương, sắc mặt Hoàng ca trong nháy mắt trầm xuống. Hôm qua là cục Quản lý dược phẩm, hôm nay lại là sở Thanh tra Y tế, xem ra có người muốn xuống tay đối với phòng khám rồi.   

Liên tục hai ngày đều có người đến kiểm tra phòng khám, việc này đã khiến Giang Khương chú ý.   

- Phòng thuốc thì bừa bộn, phòng khám bệnh thì không thoát khí, trang thiết bị không đạt tiêu chuẩn, phạt ba ngàn, dừng hoạt động kinh doanh để chỉnh đốn ba ngày.   

Nghe đối phương nhìn vào một quyển sổ mà đọc, sắc mặt Hồ lão trở nên tái xanh, không nghĩ đến đối phương đã phạt mà còn đóng cửa phòng khám ba ngày.   

Phòng khám Khánh Nguyên hoạt động ở Vân Giang nhiều năm như vậy, lần đầu tiên bị như thế này. Dừng hoạt động kinh doanh, mấy chục năm qua, ngoại trừ lễ tết thì mới nghỉ một hai ngày, còn lúc nào cũng mở cửa đón bệnh nhân.   

- Khinh người quá đáng.   

Nhìn biên bản xử phạt, Hồ lão rốt cuộc cũng tức giận.   

- Hồ lão, chúng tôi chỉ là dựa theo quy định mà tiến hành xử phạt. Cho nên xin ông hãy tuân theo. Bắt đầu từ bây giờ, ngừng hoạt động kinh doanh để chỉnh đốn.   

Người dẫn đội trầm giọng nói với Hồ lão.   

- Ngừng khám bệnh ngay bây giờ? Bây giờ có rất nhiều người bệnh đang ở đây, đang chờ Hồ mỗ tôi cứu mạng. Anh bảo tôi đóng cửa?   

Hồ lão phẫn nộ nói.   

Sắc mặt gã nhân viên của sở Thanh tra Y tế lạnh lại, nói:   

- Phòng khám các người vi phạm quy định, nhất định phải bị xử phạt. Chẳng lẽ ông còn muốn kháng cự pháp luật?   

- Chẳng lẽ các người muốn tước giấy phép hoạt động của phòng khám? Nếu ông có gan không đóng phạt, tôi có quyền tước giấy phép kinh doanh của các người. Bây giờ bảo các người tạm đóng cửa chỉnh đốn đã là nể mặt Hồ lão ông lắm rồi.   

Thấy Hồ lão tức giận, người nọ hừ lạnh, uy hiếp nói. Y nhận được mệnh lệnh bắt đối phương phải đóng cửa chỉnh đốn. Mặc kệ thế nào, hôm nay cũng phải làm xong. Nếu để cấp trên không hài lòng, y cũng không được chỗ tốt.   

Nghe được lời này, Hồ lão tức đến tay run lên.   

- Mặc kệ các người là ai cũng phải cút ra khỏi chỗ này.   

Trong lúc người nọ định uy hiếp Hồ lão tiếp, cửa phòng khám bệnh truyền đến tiếng hét, khiến đám người của sở Thanh tra Y tế phải giật mình.   

Tất cả quay lại nhìn về phía thanh âm truyền đến, thấy một bác sĩ trẻ tuổi đang hầm hầm đi tới.   

- Cậu…cậu là ai? Chúng tôi đang chấp pháp, cậu muốn chống cự?   

Gã đầu lĩnh nhìn Giang Khương, trong lòng phát lạnh.   

- Tôi bảo các người cút đi, các người có nghe không?   

Giang Khương cau mày, lạnh giọng nói.   

Nhìn ánh mắt lạnh lẽo của Giang Khương, giọng nói cũng chẳng ấm áp gì, đám người sở Thanh tra Y tế cũng lạnh lại trong lòng.   

Giang Khương vừa dứt lời, một người bệnh đang đứng xem náo nhiệt cũng nhảy ra:   

- Đúng đấy, cút đi. Một đám chó săn chỉ biết khi dễ dân chúng chúng tôi.   

- Bác sĩ Giang nói đúng, chưa từng thấy loại người như vậy. Phòng khám dởm bên ngoài thiếu gì lại không tra, phòng khám tốt như phòng khám của Hồ lão thì tra. Dựa vào cái gì mà bắt ông đóng cửa?   

- Đúng, phòng khám đóng cửa, ý của anh là muốn lấy mạng chúng tôi?  

- Các người ăn cơm xong rảnh quá không có việc gì làm phải không? Phòng khám của Hồ y sư như thế nào, chẳng lẽ chúng tôi không biết?   

Có người dẫn đầu, một số người bệnh biết rõ ngọn nguồn, nhất tề mắng lên.   

Nghe tiếng quát mắng, đám người của sở Thanh tra Y tế chỉ biết rụt đầu. Gã dẫn đội liếc mắt nhìn Giang Khương, phát hiện tên tiểu tử này đang được cấp dưới của mình ngăn lại, lúc này mới dám nghểnh cổ kêu lên:   

- Các người định làm gì? Định tấn công người thi hành công vụ sao? Các người muốn ngồi tù à?   

Thấy tên tiểu tử này kiêu ngạo như thế, Giang Khương cau mày càng chặt, định lôi thằng này ra bên ngoài, ai ngờ một cụ già tóc bạc chống cây quải trượng run rẩy bước đến, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, giơ cây quải trượng vừa đánh vừa quát:   

- Ngồi tù? Có bản lãnh thì mày bắt tao ngồi tù đi? Đám súc sinh tụi mày, chỉ biết làm chuyện xấu mà thôi. Hôm nay lão già này sẽ đánh chết tụi mày.

Bình luận

Truyện đang đọc