BINH VƯƠNG THẦN BÍ

Hồ Minh Vũ vừa nói xong, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh. Tất cả mọi người đều biết, mấy ngày trước hội Viện ủy đã đưa ra quyết định xử phạt cảnh cáo. Nhưng bây giờ, tên tiểu tử kia lại không chút che giấu, bác bỏ quyết định của hội Viện ủy, yêu cầu phế bỏ nội khí của Giang Khương, đồng thời trục xuất khỏi Thiên Y Viện, quả thật không để toàn bộ hội Viện ủy vào mắt.   

Tuy nói Trưởng lão viện quả thật có quyền lực này, có thể yêu cầu hội viện ủy của Thiên Y Viện tiến hành phán định lại lần nữa, nhưng tình huống lúc này là cực kỳ hiếm thấy. Hội Viện ủy của Thiên Y Viện có quyền uy tuyệt đối, cho dù là Trưởng lão viện, cũng chỉ trong những thời điểm mấu chốt nhất mới có thể vận dụng chất vấn và yêu cầu.   

Nhưng tên tiểu tử miệng còn hôi sữa trước mặt hoàn toàn không để ý đến quyền uy của Hội viện ủy Thiên Y Viện đã đưa ra yêu cầu như thế, quả thật có chút lớn gan.   

Ngoại trừ người nào đó, sắc mặt của các thành viên Hội Viện ủy đều tỏ ra tức giận, sau đó cùng nhau nhìn về phía Viện trưởng Từ Khải Liễu. Đối mặt với yêu cầu như vậy, tuy nói quyết định xử phạt không phải do bọn họ đưa ra, nhưng dù sao cũng thông qua bọn họ xác nhận. Bây giờ quyền uy của Hội Viện ủy bị một y sĩ nhị phẩm trêu chọc, cho dù sau lưng đối phương là Trưởng lão viện, nhưng không thể không biết trời cao đất rộng như thế.   

Sắc mặt của Từ Khải Liễu cũng không được tốt lắm. Là Viện trưởng Thiên Y Viện, bà có trách nhiệm giữ gìn quyền uy của hội. Cho dù đối mặt với nghi vấn của Trưởng lão hội, bà vẫn có đủ quyền lực và quyền uy tiến hành giải thích.   

Đừng nói đến quyết định trước mắt không phải do một mình Lưu Mộc Dương làm ra mà là bà và Lưu Mộc Dương cùng quyết định.   

Hít một hơi thật sâu, nhìn Hồ Minh Vũ, nói:   

- Y sĩ Hồ Minh Vũ, Hội viện ủy đã đưa ra quyết định xử lý, và tôi cho rằng nó hợp lý. Vì thế tôi đề nghị cậu không cần đưa ra ý kiến.   

Nói đến đây, sắc mặt của Viện trưởng Từ trở nên ngưng trọng:   

- Đương nhiên, nếu cậu cứ kiên trì với ý kiến của mình, tôi tôn trọng ý kiến của Trưởng lão viện, một lần nữa tiến hành hội nghị phúc thẩm, đưa ra quyết định xử phạt cuối cùng đối với Giang Khương.   

Nhìn vẻ mặt ngưng trọng và nghiêm túc của Viện trưởng Từ, trong lòng Hồ Minh Vũ cũng có chút chột dạ. Là đại diện cho Trưởng lão viện đến đây chất vấn, y tất nhiên hiểu được tính chất nghiêm trọng của vấn đề. Vừa rồi y cũng chỉ là bị Giang Khương chọc giận, mới không để ý miệng mồm, yêu cầu Thiên Y Viện làm ra xử phạt nghiêm trọng nhất.   

Nhưng y cũng biết, cho dù y lấy danh nghĩa của Trưởng lão viện yêu cầu Hội viện ủy Thiên Y Viện tiến hành đưa ra quyết định xử phạt Giang Khương một lần nữa, nhiều nhất cũng chỉ là dựa vào việc Giang Khương cấu kết với Cổ môn, dẫn đến việc làm mất nắp đỉnh, sau đó trục xuất Giang Khương khỏi Thiên Y Viện mà thôi.   

Nhưng theo tình huống trước mắt, muốn làm được điều này, Hồ Minh Vũ cảm thấy không có khả năng. Làm Hội viện ủy tức giận, y chẳng những không được chỗ tốt gì, mà ở lại Thiên Y Viện cũng không phải quyết định sáng suốt.   

Cho nên, trong lòng Hồ Minh Vũ rất nhanh chuyển động, mỉm cười nói với Viện trưởng Từ:   

- Viện trưởng Từ nói rất đúng, là tôi đã quá lo lắng rồi.   

- Ừm.   

Thấy Hồ Minh Vũ cung kính thu hồi lời nói của mình, Từ Khải Liễu hài lòng gật đầu. Nếu Hồ Minh Vũ cứ kiên trì với ý kiến của mình, là Viện trưởng Thiên Y Viện, bà nhất định sẽ gặp phải phiền phức.   

Nghe đến đó, Giang Khương cũng thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi tim của hắn cũng dâng lên đến cổ họng. Hắn không biết Trưởng lão viện có bao nhiêu lợi hại, nhưng vừa rồi y nhìn thấy gương mặt sư phụ trong nháy mắt tái xanh lại, không cần nghĩ cũng biết đám Trưởng lão sắp chết đó thật đúng là có thể làm ra được nhiều chuyện. Cho dù là Viện trưởng Từ, chỉ sợ có đôi khi cũng phải tiến hành thỏa hiệp.   

Nhưng cũng may, Trưởng lão viện cũng không phải không có cố kỵ. Ít nhất là tên trước mắt này.   

- Giang Khương, cậu cấu kết với Cổ môn, tội không thể tha. Nhưng nếu Hội viện ủy đã có quyết định như thế, tôi cũng sẽ không can dự vào.   

Hồ Minh Vũ âm lãnh nhìn Giang Khương, thoáng do dự một chút, sau đó nói:   

- Như vậy đi, tôi sẽ cho cậu một cơ hội.   

- Cơ hội?   

Nhìn sát khí hiện lên trong mắt Hồ Minh Vũ, hai mắt Giang Khương nheo lại, cũng không nói gì.   

- Nghe nói cậu có khả năng đối kháng với Bá tước của Huyết tộc, bảo vệ Tế Thế Đỉnh cho Thiên Y Viện, khiến đối phương chỉ mang đi được cái nắp đỉnh.   

Nói đến đây, gương mặt Hồ Minh Vũ hiện lên nụ cười lạnh, nhìn Giang Khương, nói:   

- Tôi thật ra cũng không tin, nhưng vì để ấn chứng việc này, tôi cho cậu cơ hội. Chỉ cần cậu có thể duy trì được một khắc dưới tay của tôi, tôi sẽ tin tưởng cậu, đồng thời đại diện cho Trưởng lão viện, không truy cứu trách nhiệm của cậu nữa.   

Hồ Minh Vũ vừa nói xong, không chỉ Giang Khương sửng sốt mà ngay cả mọi người chung quanh cũng sửng sốt, sau đó bắt đầu nghị luận với nhau. Hồ Minh Vũ này quá hồ đồ rồi, hoàn toàn cầm lông gà mà làm lệnh tiễn, dám đưa ra quyết định như vậy.   

Nhưng mặc kệ thế nào, Hồ Minh Vũ cũng là đại diện cho trưởng lão viện, nếu không y sẽ không có tư cách ngồi ngang hàng với các vị thiên y sư mà tiến hành chất vấn Giang Khương.   

Nhìn vẻ mặt cổ quái của các thành viện Hội Viện ủy, chỉ có Viện trưởng Từ Khải Liễu là cau mày, dường như đang nghĩ đến điều gì đó.   

- Kiên trì một khắc?   

Nhìn nụ cười lạnh của Hồ Minh Vũ, Giang Khương cũng mỉm cười. Tiểu tử này đúng là đủ kiêu ngạo. Xem ra người này thật có thực lực Thiên giai, có đủ tư cách để kiêu ngạo. Chưa đến ba mươi tuổi đã đột phá Thiên giai, tuy không bằng nữ ma đầu Tôn Diệu Nguyệt, nhưng quả thật rất lợi hại.   

Giang Khương chưa bao giờ sợ ai. Hắn có thể đánh cho Bá tước Phoenix phải sử dụng Nhiên huyết, tất nhiên là không cần phải sợ một cao thủ Thiên giai bình thường. Kiên trì một khắc là có thể giải quyết hậu hoạn, hắn tất nhiên là đồng ý. Chỉ là hắn không rõ lắm người trước mắt rốt cuộc có chủ ý gì, hơn nữa nhìn tình hình, người này dường như sẽ không đơn giản mà bỏ qua cho hắn.   

Lập tức đứng lên, lãnh đạm nói:   

- Được, nếu đã làm trò trước mặt thành viên Hội Viện ủy, anh đã nói như vậy, vậy tôi cũng xin thử xem.   

Thấy Giang Khương đồng ý, ánh mắt Hồ Minh Vũ hiện lên sự đắc ý, sau đó quay sang Viện trưởng Từ, nói:   

- Viện trưởng, nếu Giang Khương đã đồng ý, vậy tôi cũng muốn nhìn xem, thực lực của người được xưng là y sĩ trẻ tuổi nhất Thiên Y Viện sẽ như thế nào.   

Nói đến đây, ánh mắt Hồ Minh Vũ lạnh lại, nhìn Giang Khương, nói:   

- Nhưng quyền cước không có mắt. Nếu cậu không tránh được, cũng đừng nên trách tôi.

Bình luận

Truyện đang đọc