BINH VƯƠNG THẦN BÍ

Sau khi cùng trò chuyện với ông cụ Dương, cùng ăn bữa tối xong, Giang Khương mới quay về phòng mình nghỉ ngơi. Mấy ngày nay hắn đi Tề La lâu như vậy, không ngày nào được ngủ yên. Lần này hắn được quay về đại viện Dương gia quen thuộc nên hắn định nghỉ ngơi cho thật tốt một hôm.   

Có điều hiện giờ Tiểu Bảo vẫn tràn đầy tinh thần. Nó rất thích chơi ở đại viện Dương gia. Hơn nữa dì La phu nhân Dương Vân Dương cực kỳ thích Tiểu Bảo, đang chơi với Tiểu Bảo rất vui, đồng thời bà nói Giang Khương có thể yên tâm nghỉ ngơi, bà sẽ chăm sóc cho Tiểu Bảo.   

Có dì la chăm sóc, dĩ nhiên Giang Khương yên tâm về phòng. Sau khi tắm rửa xong Giang Khương mới nằm ngã lên giường. Hắn nhớ ra điện thoại mình chưa sạc pin, lúc này mới vội vàng đi kiếm đồ sạc pin cắm vào, sau đó mở máy lên.   

Sau khi Giang Khương mở di động lên mới quay về nằm lại trên giường, vừa nhắm mắt định đi ngủ một lúc, có điều hắn vừa nhắm mắt thì nghe tiếng chuông báo tin nhắn đến vang lên.   

Nghe thấy tiếng chuông không ngừng vang lên, Giang Khương cười khổ, sau đó khẽ thở dài, lại bò trên giường, sau đó đưa tay sờ soạng tủ đầu giường lấy di động.   

Đến khi Giang Khương lấy được điện thoại, lúc này điện thoại vẫn rung và kêu không ngừng.   

Giang Khương nhìn điện thoại trong tay cười khổ, đợi nửa phút sau, điện thoại mới chậm rãi dừng lại.   

Giang Khương mở xem từng tin nhắn trong lòng cũng cảm động và áy náy. Ở đây có rất nhiều người gửi, nhưng nhiều nhất là của bốn cô gái, trong đó gửi nhiều nhất vẫn là Phan Hiểu Hiểu.   

Nhớ lúc đầu khi mình từ Bắc Kinh vội vàng đi Lỗ Sơn, căn bản không kịp tạm biệt Phan Hiểu Hiểu, cũng không kịp nói với cô ấy một tiếng là mình đi Lỗ Sơn. Với tính cách của Phan Hiểu Hiểu, chẳng biết là sốt ruột đến cỡ nào.   

Nghĩ tới đây, trong lòng Giang Khương càng thêm hổ thẹn, nghĩ một chút, sau đó liền gọi điện.   

- Anh quay về rồi à?   

Di động vừa vang lên hai tiếng, bên kia đã truyền đến giọng nói vô cùng vui mừng của Phan Hiểu Hiểu.   

- Xin lỗi.   

Sau khi nói chuyện vài phút, ngắt máy rồi, Giang Khương hơi thở hắt ra. Phan Hiểu Hiểu không hề trách mình, điều này khiến trong lòng hắn càng thêm hổ thẹn.   

Tiếp theo là gọi một cú điện thoại cho Từ Thanh Linh. Trong điện thoại rõ ràng Từ Thanh Linh cũng rất vui mừng, chỉ co điều sau khi hỏi rõ Giang Khương vẫn đang ở Bắc Kinh, biết Giang Khương còn phải ở Bắc Kinh một thời gian thì cảm thấy hơi tiếc, cô cẩn thận dặn dò hắn phải nghỉ ngơi thật nhiều xong mới cúp máy.   

Lý Tiểu Vũ cũng vậy.   

Có điều sau khi cô nghe thấy hắn đã rời khỏi khu động đất, về Bắc Kinh thì có chút tiếc nuối, có điều cô bày tỏ muốn Giang Khương phải đưa Tiểu Bảo về Vân Giang, cô rất thích Tiểu Bảo.   

Cuois cùng là Tuyên Tử Nguyệt, nhưng rất đơn giản. Sau khi cô hỏi thăm vài câu liền cúp máy. Điều này khiến Giang Khương rất bất ngờ.   

Sau đó hắn lại gọi hai cuộc điện thoại cho Hồ lão y sư và ông nội mình, lúc này lòng hắn mới bình yên lại, tâm thần mấy ngày nay luôn căng như dây đàn bây giờ cuối cùng cũng dần thả lỏng.  

Hắn lấy trong tủ đầu giường ra một củ sâm núi, sau khi nhẹ nhàng căn một miếng thì mới chầm chậm rơi vào giấc ngủ.   

- Phát hiện ra năng lượng sinh vật đặc biệt, cơ thể rơi vào hon mê, Ngũ Cầm vận khí pháp tự động vận hành bắt đầu.   

Giọng thông báo nhẹ nhàng lóe lên.   

Sau khi Giang Khương tỉnh lại đã sáu giờ sáng. Hắn nhẹ nhàng mở mắt ra rồi thở hắt. Đã lâu hắn không ngủ yên ổn như vậy, lần này đúng là cảm thấy ngủ rất thoải mái.   

Có điều giờ trong đầu mới lóe lên tin tức, Giang Khương hơi tiếc nuối, bởi vì ban nãy thông báo tích lũy năng lượng Cửu Vĩ đuôi thứ tư của mình chỉ tăng lên có 4 điểm.   

Hôm qua lúc mình ở Lỗ Sơn, không có sâm núi hỗ trợ, mỗi lần ngủ dậy đều tăng 5 điểm, xem ra môi trường của Lỗ Sơn thích hợp để tu luyện hơn so với Bắc Kinh.   

Trong lòng Giang Khương hơi buồn bực nhưng hắn không hề biết, nếu hắn nói với bọn La y sư chuyện này, có lẽ sẽ bị La y sư đánh vỡ đầu. Trong hoàn cảnh đó, người khác không thể tu luyện, vậy mà tốc độ tu luyện của hắn lại nhanh hơn so với ở nơi khác, điều này chẳng phải sẽ khiến người ta bực bội sao.   

Sau khi đánh răng rửa mặt xong, Giang Khương liền tới đại viện Dương gia. Nếu tốc độ không so được với Lỗ Sơn, vậy thì mình phải tu luyện nhiều hơn, ít nhất là lấy cái này để bù vào.   

- Phù phù phù.   

Tứ chi Giang Khương chạm đất, lúc tiến tới, lúc lui sao, động tác vô cùng linh mẫn, giống như một con hổ kiêu ngạo đang hoạt động trên mặt đất vậy.   

Không lâu sau, hắn lại đột nhiên chuyển thành mẫu lộc, đứng yên trên mặt đất, cổ lúc quay trái, lúc quay phải, chân tay khẽ nâng lên.   

Cùng với động tác của Giang Khương, khí trong khí hải nhanh chóng vận chuyển đến hai mạch Nhâm Đốc, sau đó bắt đầu tràn ra toàn thân, khí tức năng lượng trong không gian xung quanh cũng bị Giang Khương lần lượt được Giang Khương tập trung lại xung quanh cơ thể rồi hấp thu vào cơ thể.   

Cỗ năng lượng kỳ quái ẩn nấp khắp kinh mạch cơ thể Giang Khương lúc này cũng chậm rãi cuộn lên, có điều lần này năng lượng không gian Giang Khương hấp thụ kia không bạo ngược như ở Lỗ Sơn mà có tính phá hoại. Cỗ năng lượng kỳ diệu đó không cần tiến hành chữa trị các kinh mạch của Giang Khương mà trực tiếp tiến hành cường hóa các cơ và xương cốt giống như cùng một tế bào và kinh mạch với cơ thể vậy.   

Có điều rất rõ ràng, luồng năng lượng này chạy qua lâu như vậy rồi, dường như đã yếu đi rõ ràng. Sau khi Giang Khương luyện tập được nửa giờ, luồng năng lượng này hoàn toàn dung nhập trong tế bào cơ thể của Giang Khương, bị hấp thu toàn bộ.   

Tập xong một lần Ngũ Cầm Hí, Giang Khương chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng sảng khoái. Sau khi hắn lại cảm nhận được giọng thông báo thể hiện đã tăng thêm 3 điểm tích lũy năng lượng thì mới hài lòng dừng tập, trở về phòng tắm rửa.   

Đợi đến hơn bảy giờ, Tiểu Bảo cũng thức dậy, nó đang chạy sau lưng dì La, vô cùng vui vẻ. Giang Khương thấy khả năng thích ứng cực mạnh của Tiểu Bảo trong lòng cũng yên tâm. Dù sao sau này hắn cũng không thể lúc nào cũng dẫn Tiểu Bảo đi chung, hầu hết thời gian, Tiểu Bảo đều phải ở trường mẫu giáo, đợi một năm sau mới có thể vào trường tiểu học nội trú.   

- Ba.   

Khi Tiểu Bảo nhìn thấy Giang Khương thì vô cùng vui mừng. Tối qua cả một đêm nó đã không ngủ cùng với ba.   

- Tiểu Bảo có ngoan không?   

Giang Khương cúi người ôm Tiểu Bảo, mỉm cười hỏi.   

- Tiểu Bảo ngoan lắm.   

Tiểu Bảo kề sát mặt Giang Khương, hôn mạnh một cái, nhõng nhẽo nói.   

Giang Khương được con trai hôn một cái thì vui vẻ xoa đầu con, sau đó mới nói với dì La phía sau:   

- Dì, làm phiền dì rồi.   

- Đâu có, dì thích nhất là Tiểu Bảo mà.   

Dì La cười tủm tỉm đáp, sau đó nói:   

- Mấy này nay cháu có việc thì cứ yên tâm đi làm đi, có dì trông Tiểu Bảo rồi!   

Nghe thấy vậy, Giang Khương hơi ngại, cười nói:   

- Dì, chưa biết cháu phải ở lại Bắc Kinh bao lâu, hay cứ cho Tiểu Bảo đi nhà trẻ trước đã, không thể cứ làm phiền dì được!   

Lúc này Dương Vân Dương cũng từ sau bước đến, nghe thấy vậy, cười nói:   

- La Y à, hai ngày này em không có việc gì thì đưa Tiểu Bảo đến Sư Đại Phu chơi đi, nếu Tiểu Bảo quen thì cho nó ở đó, không quen thì đưa về. Nếu không Giang Khương nó cũng không yên tâm đâu!   

- Gì thế, để em trông cho, có phải là người khác trông đâu mà!   

Thấy hai người nói vậy, dì La oán trách nói.   

- Dì à, dì đưa Tiểu Bảo đến trường mẫu giáo thử xem. Có lẽ có nhiều bạn nhỏ chơi cùng sẽ tốt cho Tiểu Bảo đấy ạ!   

Giang Khương cười nói.   

Dì La thấy Giang Khương nói vậy đành bất đắc dĩ cười, bà chỉ nói với Tiểu Bảo:   

- Tiểu Bảo à, hôm nay dì đưa con đi nhà trẻ chơi có được không?   

- Được ạ, được ạ, con thích trường mẫu giáo, có rất nhiều bạn nhỏ và đồ chơi!   

Sau khi ăn sáng xong, Giang Khương không ngờ phía quân đội cử người đến nhanh như vậy, trong lòng không khỏi có chút bất đắc dĩ. Thế này là không cho người ta nghỉ ngơi lấy một hai ngày à?   

Dương Vân Dương nhìn thấy bộ dạng buồn bực của Giang Khương không khỏi cười, lắc đầu nói:   

- Không còn cách nào khác, Giang Khương à. Giờ quân đội và các bộ phận liên quan đều rất sốt ruột, nếu không chứng thực được chuyện của cháu, họ sẽ không an tâm. Cháu phối hợp chút đi, đợi bận rộn xong đợt này, sau này sẽ không có chuyện gì lớn nữa đâu!   

Giang Khương nghe Dương Vân Dương nói vậy cũng chỉ đành bất đắc dĩ gật đầu, chỉ hy vọng đúng như lời Dương Vân Dương nói, sau đợt bận rộn này sẽ không có việc gì nữa.   

Giang Khương đi tới phòng khách thì thấy một vị quân quan thượng úy đang đứng trong phòng khách. Sau khi anh ta nhìn thấy Giang Khương liền hành lễ. Giang Khương không dám làm quân lễ với vị quan quân thượng úy này. Đối phương hiểu rất rõ thân phận của hắn, tuy muốn cho hắn một thân phận quân đội, nhưng ít nhất hiện giờ vẫn chưa có, nên hắn chỉ có thể bắt tay với đối phương thôi.   

- Bác sĩ Giang, tôi nhận được lệnh của Tổng bộ hậu cần, đến đón bác sĩ Giang về Bệnh viện đa khoa ba quân chủng.   

- Bệnh viện đa khoa ba quân chủng?   

Giang Khương hơi sửng sốt, sau đó liền gật đầu cười nói:   

- Vậy thì làm phiền anh rồi!  

Giang Khương ngồi trên xe vẫn cảm thấy hơi nghi hoặc. Mình cứ nghĩ là trực tiếp đến Tổng bộ hậu cần là được, nhưng không ngờ lại đưa mình đi Bệnh viện đa khoa ba quân chủng.   

Bệnh viện đa khoa ba quân chủng, đây chính là Bệnh viện đa khoa của ba quân chủng hải lục không quân Trung Quốc, là bệnh viện xếp top 3 của Trung Quốc, trực thuộc quản lý của Tổng bộ hậu cần Ủy ban quân sự, nhân viên ở đó đều có quân hàm, viện trưởng là một tướng quân.   

Lúc này Giang Khương đang thầm nghĩ: “Không phải bên Tổng cục hậu cần muốn nhét mình vào Bệnh viện đa khoa ba quân chủng đấy chứ? Có thái quá như vậy sao? Chẳng phải cứ vứt đại cho mình một quân hàm của một đội quân y nào đó là được sao? Nếu thật sự nhét mình vào Bệnh viện đa khoa ba quân chủng, e là sau này vẫn còn nhiều chuyện phiền phức.”

Bình luận

Truyện đang đọc