BINH VƯƠNG THẦN BÍ

Ng - Tiểu Vũ... Cháu tới rồi à...

Đúng lúc Giang Khương đang tò mò nhìn cô gái xinh xắn trước mặt, mà cô gái cũng trợn mắt há mồm nhìn Giang Khương, một giọng nói già cả truyền tới từ bên cạnh.

Hai người đồng thời quay đầu nhìn lại, thấy một ông lão đang cầm một chiếc khăn lông từ trong phòng đi ra, cười ha hả nói:

- Tiểu Vũ... Không nhận ra à? Đây là anh Tiểu Khương của cháu, hôm qua mới vừa trở về đấy...

- Á... Ối... Anh... Anh là anh Tiểu Khương à....

Nghe thấy lời này của Phách Lôi chí tôn, cô gái xinh xắn sửng sốt, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Giang Khương một hồi, vừa mới bình tĩnh lại, khuôn mặt đỏ bừng trong nháy mắt, nhíu nhíu mày vô cùng đáng yêu, gọi Giang Khương một tiếng xong liền nhìn xuống, giống như có vẻ hơi xấu hổ.

Phách Lôi chí tôn đi tới mỉm cười nhìn Giang Khương, trong mắt đầy vẻ yêu thương, đưa chiếc khăn lông cho hắn, nói:

- Tiểu Khương... Mau lau đi, đừng để bị cảm...

Nhìn thấy chiếc khăn lông nọ, lại nghe giọng nói quen thuộc này, toàn thân Giang Khương chấn động một chút, sau đó nhìn ông lão đang mỉm cười này, hai mắt cay cay, cất giọng nói:

- Ông nội....

Nghe thấy tiếng gọi quen thuộc này, tay ông lão rơi run lên, sau đó cất tiếng nói:

- Ngoan... May lau nước đi... Đừng để ốm...

- Vâng..

Giang Khương gật mạnh đầu, sau đó nhận chiếc khăn lông ông nội đưa cho, úp mặt vào lau mạnh...

- Tiểu Vũ à... Cháu lại mang há cảo cho ông đấy à...

Ông lão nhìn hộp cơm giữ ấm trong tay cô gái xinh xắn, cười ha hả nói:

- Cả nhà cháu luôn quan tâm tới ông lão này... Lần sau cứ giữ ăn nhé, chẳng lẽ ông lão tôi đã già tới mức không thể tự nấu ăn cho mình hay sao?

- Ông ơi... Ông đừng nói thế...

Tiểu Vũ hơi ngẩn ra, trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần lộ một tia không tức giận, sau đó cẩn thận nhìn thoáng qua Giang Khương đang lau mặt, mặt vẫn hơi hồng, tiếng nói giòn giã:

- Ông ơi, rốt cục anh Tiểu Khương đã về rồi... Cuối cùng ông không phải lo lắng thêm nữa...

Nói xong Tiểu Vũ đưa hộp cơm vào trong tay ông lão, cười khẽ nói:

- Cháu không biết anh Tiểu Khương đã về, hiện giờ cháu lại mang một chén há cảo nữa cho anh Tiểu Khương, thuận tiện nói cho cha mẹ cháu biết. Nhất định hai người sẽ rất vui mừng!

- Ối... Không cần không cần...

Lúc này Giang Khương vội nói không cần, lại thấy Tiểu Khương đã nhanh chóng chạy ra khỏi cửa.

- Con bé này...

Ông lão họ Giang cười lắc đầu, sau đó nhìn Giang Khương nói:

- Tiểu Khương... Cháu mau vào thay đồ đi rồi ăn há cảo. Mẹ cô bé Tiểu Vũ này nấu ăn rất ngon đấy...

- Không cần... Không cần... Ông nội ăn đi...

Giang Khương lại lắc đầu, sau đó nhanh chóng đi vào phòng thay quần áo.

Đi vào phòng, mở chiếc tủ quần áo đã hơi cũ như không hề có chút bụi bặm, nhìn quần áo được xếp ngăn nắp bên trong, lại thấy mùi quần áo còn mới mẻ, rõ ràng là có người thường xuyên lấy ra giặt giũ phơi nắng. Thấy vậy, hai mắt Giang Khương lại hồng lên.

Nhìn Giang Khương thay một bộ quần áo mới đi ra, ông lão ngắm nghía hắn một hồi, cảm thán gật gật đầu nói:

- Tiểu Khương, cháu cao lớn rồi đấy...

Chỉ hơi giơ tay là đã khiến tay áo bó lại, ngẩng đầu nhìn mái tóc hoa râm chói mắt của ông nội, trong lòng Giang Khương vẫn cảm thấy chua xót. Ngẫm lại nếu như mình không thể trở về, vậy thì ông nội không biết...

Nhìn cháu nội bảo bối đang ngồi đối diện mình, mái tóc đen gọn gàng, khuôn mặt vốn thư sinh mang chút nhu nhược giờ đã trở nên khỏe khoắn kiên cường hơn rất nhiều, ông lão cũng cảm thấy thật sự vui mừng. Chẳng qua ông vẫn không hỏi những chuyện cháu mình trải qua ba năm nay, không hỏi tại sao đột nhiên hắn lại xuất hiện trong nhà. Bởi chuyện này thật sự cũng hơi quái dị. Ông sợ một khi hỏi không ổn thì lại phản tác dụng. Hơn nữa nếu cháu trai ông muốn nói thì hiển nhiên hắn sẽ nói ra.

Ông lão cười đưa một đôi đũa cho Giang Khương rồi chỉ vào hộp giữ nhiệt trên bàn:

- Tiểu Khương, đói rồi phải không. Mau tới ăn thử đi... Mẹ cô bé Tiểu Vũ làm há cảo ăn ngon lắm đấy...

- Thôi thôi... Ông nội ăn đi...

Lúc này làm sao Giang Khương lại ăn trước, lập tức lắc đầu liên tục.

Thấy Giang Khương không gắp, ông lão cũng cười, buông đũa, sau đó cười nói:

- Vừa rồi là cô bé Tiểu Vũ nhà bên. Hai năm trước bọn họ mới chuyển từ bên ngoài tới đây... Người nhà này không tồi. Sau khi ông chữa bệnh cho bố cô bé, bọn họ lại càng gần gũi hơn, thường thường trong nhà có gì ngon cũng đều bưng sang đây một chút!

Nói tới đây, ông lão cảm thán:

- Hai năm nay cháu không có nhà... Cũng còn may mắn là có đứa bé này thường tới thăm ông...

Giang Khương áy náy gật đầu, nói nhỏ:

- Vâng... Ông nội, cháu không nên đi du lịch mới đúng..

- Cháu à... Trở về là tốt rồi. Những năm nay... Cháu ở bên ngoài... Cũng coi như không phí công rồi. Ít nhất... Giờ trông cao lớn hẳn, cũng trầm ổn hơn nhiều rồi. Ông nội rất vui...

Hai ông cháu đang ngồi nói chuyện trong nhà, ở cửa sân lại truyền tới một giọng nói sang sảng trầm trầm:

- Ông Giang... Chúc mừng nhé. Nghe nói là Tiểu Khương trở về rồi...

Nghe thấy những lời này, ông lão Giang quay đầu nhìn ra cửa, thấy một người trung niên cao cao gầy gầy, cười nói:

- Nhờ phúc nhờ phúc...

- Tiểu Khương à.... Đây là chú Lý... Hai năm nay ông nội cháu may mắn được cả nhà chú Lý chăm lo cho đấy!

Nhìn người đàn ông trung niên mặt hơi vàng vọt nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy gần gũi, Tiểu Khương cười đứng lên, sau đó gật đầu chào hỏi:

- Chú Lý... Cám ơn chú đã chăm sóc cho ông nội cháu. Nào... Mời tới ngồi đây!

- Ôi ôi... Không cần đâu... Nói những lời này thì thành người ngoài rồi. Chúng ta là hàng xóm, láng giềng, không cần khách sáo... Khụ khụ...

Chú Lý cười nhìn Giang Khương, lại sang sảng nói:

- Quả nhiên là mặt mũi khôi ngô, tuấn tú lịch sự... Thảo nào hai năm nay ông Giang mỗi khi nhắc tới cậu đều nói từ nhỏ cậu đã thông minh hiểu biết. Hôm nay gặp mặt, xem ra những lời ông Giang nói vẫn chưa hết được... Khụ khụ...

Nghe thấy thỉnh thoảng người trung niên lại ho khan nặng nề, sắc mặt ông lão Giang hơi thay đổi, nói:

- Lão Lý... Hai ngày vừa rồi lại làm gì nặng à? Tôi đã dặn cậu phải chú ý rồi. Vết thương cũ của cậu phải điều dưỡng từ từ một năm, nếu không để nặng thêm là khó chữa đấy!

- À... Không sao đâu, không sao đâu...

Lão Lý cười khan:

- Tôi chỉ vác mấy cái hòm lên lầu thôi, cũng dùng sức một chút... Nghỉ ngơi hai ngày là không sao rồi, khụ khụ...

Nhìn lão Lý ho liên hồi như vậy, sắc mặt cũng hơi hồng lên, ông lão họ Giang thở dài một hơi, sau đó quay đầu nói với Giang Khương:

- Tiểu Khương... Sau này cháu lên núi xem một chút xem có nhân sâm hay tam thất không... Ông kê một đơn thuốc bổ cho chú Lý uống. Hiện tại thuốc mua trong quầy thuốc không tốt lắm, khó đạt được hiệu quả!

- Ôi... Tốt quá, ông nội... Để cháu lên núi xem một chút...

Giang Khương gật đầu đồng ý. Hắn cũng nhận ra chú Lý trước mặt này sợ rằng trước đó bị thương không nhẹ, hại đến phế phủ, còn chưa khỏi hẳn, cần những loại thuốc đại bổ như nhân sâm hay tam thất hoạt huyết hóa ứ, vội vàng gật đầu nghe lời.

Thấy Giang Khương gật đầu, ông lão Giang cũng vui mừng cười với lão Lý:

- Lão Lý, tuổi tôi lớn rồi, không thể lên núi tìm thuốc tốt cho cậu được. Hiện giờ Tiểu Khương trở về rồi. Từ nhỏ nó đã leo núi cùng tôi, rất quen thuộc hoàn cảnh nơi này. Chỉ cần tìm được hai cây nhân sâm lâu năm và tam thất hoang, vết thương của cậu chỉ cần điều dưỡng ba năm tháng là khỏi hẳn rồi...

- Ôi... Ông Giang, thế thì phiền quá. Lên núi hái thuốc cũng không dễ dàng gì... Tôi đến hiệu thuốc mua thuộc cũng được... Dù dược tính hơi kém một chút nhưng uống nhiều là được!

Nghe thấy những lời này của ông lão Giang, đầu tiên lão Lý vui vẻ, nhưng lập tức nghĩ tới điều gì, vội vã nói.

Thấy dáng vẻ của chú Lý, Giang Khương liền hiểu ra chỗ nghi ngại của ông, là lo lắng cho sự an toàn của mình, lập tức cười nói:

- Chú Lý yên tâm. Từ nhỏ cháu đã đi hái thuốc với ông nội rồi, không có vấn đề gì đâu...

Lão Lý đang định nói thêm nhưng Tiểu Vũ đã bưng một cái bát lớn từ bên ngoài vào, bên trong đúng là há cảo còn đang nóng bốc khói.

Thấy con gái mang một phần há cảo tới rồi, lão Lý vội cười ha hả nói:

- Ông Giang... Tiểu Khương... Nào nào... Hai người tới ăn đi... Để nguội ăn mất ngon...

Lúc này hai ông cháu còn chưa ăn uống gì, ngửi mùi há cảo thơm phức, đều cảm thấy hơi đói, cũng không khách sáo nữa. Ông lão bảo Giang Khương một tiếng, bắt đầu ngồi xuống ăn.

Giang Khương gắp một miếng há cảo, cắn khẽ một miếng, chỉ cảm thấy một mùi hương thơm khiến người khác thèm thuồng tràn vào miệng, ngon tới khiến người ta khó hình dung nổi.

Giang Khương đáng thương mấy năm nay toàn chạy khắp nước ngoài, ăn đủ các loại lương khô các nước, làm gì có dịp ăn thức ăn Hoa Hạ chính tông thế này. Đặc biệt là tay nghề làm há cảo của mẹ Tiểu Vũ đúng là vượt bậc, càng khiến Giang Khương ăn ngon tới muốn nuốt luôn đầu lưỡi.

Hai cha con nhà họ Lý ngồi nhìn Giang Khương ăn ngon lành, cũng không nén nổi khẽ cười. Đặc biệt là Tiểu Vũ, thấy Giang Khương ăn từng miếng há cảo như vậy, đôi mắt xinh đẹp thỉnh thoảng lại toát lên ý cười như tơ.

Nghe nói Giang Khương nhà thầy thuốc họ Giang mất tích ba năm trở về, những nhà hàng xóm xung quanh đều rối rít tới chúc mừng. Ông lão những năm nay đều cứu chữa người bệnh xung quanh, được bà con quý mến. Đặc biệt Giang Khương mất tích ba năm, ông lại càng không thu một chút tiền chữa bệnh, danh tiếng ở địa phương cực cao, rất được mọi người tôn kính.

Hai ông cháu nhà này vẫn luôn sống gắn bó, giờ tìm lại được cháu trai, tất nhiên là chuyện vui nhất đời. Những người nhận ơn của ông lão xung quanh, thỉnh thoảng lại có người tới tặng một con gà mái, tặng một túi trứng gà, lại tặng nấm khô...

Những người sống ở thôn quê dưới núi này rất chất phác. Anh khiến họ mang ơn một chút, bọn họ sẽ luôn nhớ kỹ...

Chẳng qua cũng có một đám nhóc con trong thôn thấy đông vui lại chạy tới cửa nhà họ Giang, tò mò nhìn quanh nhà.

- Hổ Tử... Giang Khương kia ở bên ngoài mấy năm, thật sự bị biến thành mặt trắng rồi...

Một tên nhãi mặt hơi tròn, nhìn chăm chú Giang Khương trong nhà, hừ lạnh một tiếng.

Người tên Hổ Tử kia nhìn hai lần, cũng cười lạnh một tiếng nói:

- Mặt trắng đúng là mặt trắng, có thể thay cơm ăn sao? Cậu nhìn hắn mặc quần áo kìa, rõ là quần áo trước kia. Ở bên ngoài không mua nổi chút quần áo, xem ra chẳng làm nên trò trống gì, không biết bò về từ nơi nào!

- Ấy... Đúng là Hổ Tử lợi hại, vừa nhìn là biết. Hừ... Tôi còn cho tưởng hắn có gì hay ho mới về cơ...

Tên nhãi mặt tròn hừ khẽ một tiếng, sau đó cười hắc hắc nói:

- Đi thôi... Chúng ta tới nhà bên nhìn một chút. Vài này trước Tiểu Vũ đã về rồi đấy. Chúng ta tới nói chuyện với cô ấy đi!

- Hừ... Bảo Tử, tầm mắt Tiểu Vũ cao lắm, không ngó tới cậu đâu.

Hổ Tử nghiêng mặt nhìn thằng nhóc mặt tròn, cười nhạo.

Bảo Tử chạy nước miếng, cười nói:

- Đi thôi... Kệ cô ấy đi. Chúng ta tới ngó một chút là được rồi...

- Được rồi... Đi, đi nhìn một chút... Xem cô bé kia càng lớn càng xinh... 

Bình luận

Truyện đang đọc