BINH VƯƠNG THẦN BÍ

Hồ Quang Dương cười đắc ý. Ông ta thích nhất là để người ta cảm thấy bị hấp dẫn thật lớn, nhưng lại ăn không được, chỉ có thể trông mong mà nhìn.   

Nhưng lúc này Giang Khương một chút ý cười cũng không có, chỉ nhìn về phía Viện trưởng Từ Khải Liễu, trầm giọng hỏi:  

- Viện trưởng, việc này là thật sao?   

Vốn cảm thấy Giang Khương giống như nổi điên, sau khi nghe Giang Khương nghiêm túc xác nhận từ phía Viện trưởng Từ, sắc mặt một lần nữa cổ quái lên.   

Nhìn vẻ mặt chăm chú của Giang Khương, Từ Khải Liễu chậm rãi gật đầu:   

- Nếu Hồ trưởng lão đã nói như vậy, tất nhiên là hữu hiệu.   

Nói đến đây, Từ Khải Liễu thoáng dừng lại một chút, sau đó nhìn Hồ Quang Dương bên cạnh, tiếp tục nói:   

- Nếu cậu có thể luyện chế được Nguyên Phong đan, căn cứ theo lời hứa của Trưởng lão, hội Viện ủy sẽ tấn cấp cho cậu làm y sĩ nhất phẩm.   

Nghe Từ Khải Liễu nói, sắc mặt Hồ Quang Dương có chút không vui, nhưng vẻ mặt vẫn khinh thường.   

- Được, có được lời này của Viện trưởng, tôi an tâm rồi.   

Giang Khương tỏ vẻ không tín nhiệm Hồ Quang Dương, nhưng lại cảm ơn Từ Khải Liễu, bởi vì vừa rồi Từ Khải Liễu đã đứng về phía hắn, khẳng định lời hứa hẹn của Hồ Quang Dương. Cho dù Hồ Quang Dương có đổi ý, nhưng đã được hội Viện ủy của Thiên Y Viện xác nhận, tấn cấp Giang Khương làm y sĩ nhất phẩm, lại không cho Hồ Quang Dương đưa ra yêu cầu. Vì thế Hồ Quang Dương mới có chút hờn giận.   

- Giang Khương, nếu Viện trưởng Từ cũng đã xác nhận, vậy cậu hãy bắt đầu đi. Mặc dù dược liệu của Nguyên Phong đan khá trân quý, nhưng nếu cậu đã có dũng khí luyện, lãng phí cho cậu một chút cũng chẳng sao. Tôi nghĩ Viện trưởng Từ của chúng ta cũng không bị đau lòng.   

Hồ Quang Dương nhìn Từ Khải Liễu bên cạnh, sau đó hừ lạnh.   

- Hai…   

Viện trưởng Từ lãnh đạm nói với người phụ trách phòng luyện đan:   

- Chuẩn bị cho Giang Khương hai phần nguyên liệu Nguyên Phong đan.   

- Vâng, Viện trưởng.   

Người phụ trách vội vàng gật đầu, sau đó lui xuống chuẩn bị.   

Từ Khải Liễu nhìn Giang Khương, nói:   

- Giang Khương, cậu có hai lần cơ hội. Chuẩn bị đi.   

Viện trưởng Từ nói xong, sắc mặt Hồ Quang Dương một lần nữa biến đổi, muốn nói rồi lại thôi, chỉ hừ lạnh một tiếng.   

La Thiên Minh nhìn Từ Khải Liễu, gương mặt tràn đầy vẻ cảm kích. Hai phần luyện Nguyên Phong đan không rẻ. Bởi vì luyện Nguyên Phong đan cũng không có khả năng chỉ luyện một viên. Một phần dược liệu, nếu thành công, ít nhất cũng có thể luyện ra được mười viên. Cho dù chính bản thân La y sư, nếu muốn có được hai phần nguyên liệu Nguyên Đan phong, chỉ sợ cũng không dễ.   

Trong tình huống của Giang Khương, Từ Khải Liễu lại cố ý cho Trưởng lão Hồ, thậm chí cho toàn bộ Trưởng lão viện biết, cung cấp cho Giang Khương hai phần nguyên liệu chính là một sự che chở và bao vệ lớn nhất cho hắn.   

Giang Khương hiển nhiên cũng biết Từ Khải Liễu đã chiếu cố hắn như thế nào. Mặc dù hắn có rất nhiều kinh nghiệm truyền thừa, nhưng dù sao cũng chưa từng thử qua. Đặc biệt trong tình huống có rất nhiều thiết bị phụ trợ như thế này, hắn nhất định phải làm quen với tình huống của phòng luyện đan mới được.   

- Cảm ơn Viện trưởng Từ.   

Giang Khương cung kính cúi đầu cảm ơn.   

- Được rồi, tiểu tử, Viện trưởng Từ cũng đã chuẩn bị cho cậu hai phần nguyên liệu. Hãy bắt đầu đi.   

Hồ Quang Dương cười lạnh, thúc giục   

- Đừng kéo dài thời gian nữa. Nhiều người như vậy cũng không thể vì một mình cậu mà ở đây.   

Nhìn biểu hiện trào phúng của Hồ Quang Dương, Giang Khương khẽ cười, cũng không trì hoãn, bước đến trước lò luyện đan, tay sờ lò đan, sau đó duỗi tay gõ hai cái rồi nghiêng đầu lắng nghe thanh âm của đại đỉnh.   

Nghe xong thanh âm này, Giang Khương có chút cau mày, rồi nhẹ nhàng gõ hai cái nữa, cẩn thận lắng nghe một lần, lúc này mới nhẹ nhàng gật đầu.   

Nhìn hành động của Giang Khương, rất nhiều người đều cau mày, liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt hiện lên vẻ quái dị.   

Hồ Quang Dương nhìn động tác của Giang Khương, ánh mắt ngưng trọng, sau đó lại nở nụ cười trào phúng.   

Gương mặt đang khẩn trương của La Thiên Minh đột nhiên thở phào nhẹ nhõm. Kỳ thật đại đa số người ban đầu đều không rõ Giang Khương đang làm gì, nhưng rất nhanh liền nghĩ ra.   

Động tác như vậy đối với bọn họ mà nói thì hoàn toàn không cần, bởi vì bọn họ đã quen với đại đỉnh luyện thuốc. Nhưng Giang Khương trước giờ vẫn chưa bước vào phòng luyện đan. Nếu muốn luyện chế đan dược phẩm chất cao, quen thuộc lò đan là điều kiện cần thiết.   

Động tác của Giang Khương chính là đang phân biệt chất liệu của đại đỉnh. Nhưng với tuổi của hắn, làm ra động tác như vậy, thật sự khiến người ta không thể tiếp nhận. Động tác như vậy, ít nhất phải do một người có kinh nghiệm luyện đan mấy chục năm làm ra thì hợp lý hơn.   

Đối với Hồ Quang Dương mà nói, ông cho rằng Giang Khương đang giả bộ. Mặc dù giả bộ rất giống, nhưng dù sao giả bộ cũng vẫn là giả bộ. Giả bộ có giống đến cỡ nào thì cũng không có nghĩa là anh sẽ làm được. Còn La lão thì suy nghĩ, ít nhất thì Giang Khương còn có chút kinh nghiệm, khiến cho ông càng tin tưởng hơn vài phần.   

Sau khi kiểm tra chất liệu đại đỉnh xong, Giang Khương nhìn các thiết bị chung quanh, sau đó vẫy tay.   

Một người đàn ông trung niên đang đứng trang nghiêm bên cạnh, thấy Giang Khương ngoắc ngoắc, liền vội vàng bước đến, nói:   

- Y sĩ thực tập Giang Khương, tôi là luyện đan sư nhất phẩm quản lý phòng luyện đan này, Đào Cường, sẽ làm trợ thủ luyện đan cho cậu, xin hỏi có cần tôi hỗ trợ gì không?   

Giang Khương mỉm cười nói:   

- Luyện đan sĩ Đào, xin hãy bật lửa lò đan giùm tôi, để tôi xem các cấp bậc của lửa.   

- A, được.   

Nghe Giang Khương nói, Đào Cường hơi sửng sốt. Y đảm nhiệm chức trợ thủ luyện đan đã mấy năm, nhưng đây là lần đầu tiên có người yêu cầu như vậy. Nên biết rằng, cấp bậc và cường độ đan hỏa là những bước đầu tiên mà người luyện đan phải học và phải biết. Nhưng người trước mắt lại bảo y thực hiện.   

Mặc dù cảm thấy có chút quái dị nhưng Đào Cường vẫn ấn vào cái nút bên cạnh. Rất nhanh dưới đại đỉnh xuất hiện một ngọn lửa màu lam nhỏ bằng nắm tay.   

- Đan hỏa bổn viện chia làm mười cấp. Đây là cấp một.   

Đào Cường ngược lại cũng là người nhiệt tình. Thấy Giang Khương yêu cầu như vậy, liền biết được suy nghĩ của hắn, lập tức thuật lại chi tiết cho Giang Khương nghe. Đồng thời điều chỉnh từng ngọn lửa một để Giang Khương có thể hiểu rõ.   

Những người bên cạnh nhìn thấy Giang Khương cẩn thận lắng nghe và quan sát ngọn lửa, không khỏi cười khổ, ngay cả Từ Khải Liễu cũng mỉm cười bất đắc dĩ. Đây là gì vậy? Tạm thời ôm chân Phật sao?   

Một người ngay cả cấp bậc và trình độ của đan hỏa cũng không nắm rõ, anh còn mong chờ hắn có thể luyện ra được đan dược cấp bậc cao? Hơn nữa, nếu muốn quen thuộc với đan hỏa, ít nhất cũng phải mất ba năm. Nhưng đó là dành cho thiên tài. Một số luyện đan sư phải mấy hơn mười năm thời gian và kinh nghiệm mới có thể  

nắm chắc biến hóa và cường độ của đan hỏa khi dùng để luyện đan.   

La Thiên Minh thì ôm mặt không dám nhìn nữa.   

Chỉ có Hồ Quang Dương và Chu Thế Dương là trào phúng càng lúc càng nhiều. Lòng tin cũng càng lúc càng mãnh liệt, trong lòng thầm nghĩ:   

- Tình huống như vậy mà tiểu tử này còn dám giả bộ. Hẳn Từ Khải Liễu đã bắt đầu hối hận rồi. Hai phần dược liệu Nguyên Phong đan xem như lãng phí.   

Nhưng cũng không ai lên tiếng ngăn cản. Dù sao đã đến tình trạng này rồi, tất cả đều ôm tâm trạng xem náo nhiệt, ánh mắt đồng tình nhìn Giang Khương, len lén thở dài.   

Qua vài phút, dưới ánh mắt chú mục của tất cả mọi người, Giang Khương ngẩng đầu lên nhìn Đào Cường, nói:   

- Được rồi, chúng ta bắt đầu luyện đan. Xin luyện đan sư Đào phối hợp nhiều hơn.   

- Được, được.   

Đào Cường miễn cưỡng gật đầu, nhưng trong lòng lại đau thắt ruột:   

- Tốt hơn hết là cậu nên làm trợ thủ cho tôi. Tôi luyện thì còn chút hy vọng. Hai phần Nguyên Phong đan lận đấy. Mình học luyện đan nhiều năm như vậy, nhưng chưa bao giờ lãng phí những nguyên liệu đắt tiền như thế.

Bình luận

Truyện đang đọc