BINH VƯƠNG THẦN BÍ

- Cái gì? Giang Khương dám cãi lệnh của hội Viện ủy? Không cho vận chuyện Tế Thế Đỉnh về nước?   

Chu Thế Dương tức giận vỗ bàn, đứng dậy quát lớn:   

- Làm phản, chính là làm phản mà. Thậm chí nghiêm lệnh của Hội Viện ủy cũng cãi lại.   

Thư ký của Chu Thế Dương thấp giọng cười nói:   

- Thiên y sư Chu, đây là chuyện tốt.   

- Chuyện tốt?   

Chu Thế Dương hơi sững người, một lát sau liền cười hắc hắc, vỗ vai thư ký:   

- Không sai, không sai, đây chính là chuyện tốt. Haha…   

Dứt lời, Chu Thế Dương liền ngồi xuống, cầm điện thoại gọi đến phòng Viện trưởng.   

Sau khi nói xong, Chu Thế Dương hừ lạnh rồi cúp điện thoại:   

- Được, tên Giang Khương đó đã tìm Viện trưởng. Để ta xem hắn có mang Tế Thế Đỉnh về không. Hắc hắc…Nếu hắn không mang về, xem hắn sẽ bị cho đẹp mắt như thế nào? Để tôi xem Từ Khải Liễu có còn bảo vệ được hắn hay không.   

Nghe Chu Thế Dương nói, thư ký một bên lên tiếng:   

- Thiên y sư Chu, nếu tiểu tử kia đưa về thì thế nào?   

- Đưa về?   

Gương mặt béo mập của Chu Thế Dương một lần nữa nở nụ cười nhàn nhạt, lạnh giọng nói:   

- Nếu hắn đưa về, ta cũng sẽ không để yên cho hắn. Cãi lại lệnh của hội Viện ủy, đối kháng với thành viên ngoại viện đang chấp hành mệnh lệnh, Từ Khải Liễu không nói, ta cũng sẽ nói. Hắn cho là hắn có thể thoát được sao? Có ta ở đây, tiểu tử đó muốn thoát thân cũng khó.   

- Haha, vẫn là Thiên y sư Chu nghĩ chu đáo. Có ngài ở đây, xem tiểu tử đó chạy như thế nào?   

Thư ký nhìn Chu Thế Dương đắc ý, cũng không ngừng cười lấy lòng.   

Trong phòng làm việc của Viện trưởng, sắc mặt Từ Khải Liễu cũng trở nên âm trầm, cau mày nhìn La Thiên Minh phía đối diện:   

- Lão La, Giang Khương đúng thật là càn rỡ, ngay cả nghiêm lệnh của hội Viện ủy cũng dám cãi lại. Tôi đã tạm thời đè xuống chuyện này, nhưng nếu cậu ta còn dám không đưa Tế Thế Đỉnh trở về, ông cũng biết tính nghiêm trọng của nó. Cho dù tôi không truy cứu cậu ta, hội Viện ủy tuyệt đối cũng không bỏ qua.   

- Hơn nữa, lần này ông cũng biết tình huống. Giang Văn Ba đã trở lại, hơn nữa còn có Tuyệt Y Đường. Giang Khương có muốn phủi sạch quan hệ cũng không được. Lúc này lại làm ra chuyện vô liêm sỉ như thế. Nếu cứ tiếp tục, ai cũng không gánh nổi cho cậu ta đâu.   

Nhìn sắc mặt âm trầm của Từ Khải Liễu, ánh mắt La Thiên Minh cũng lóe lên sự tức giận:   

- Viện trưởng yên tâm đi, tôi nhất định sẽ gọi tên tiểu tử kia về, bảo nó mang theo Tế Thế Đỉnh về luôn.   

- Chuyện này phải tranh thủ. Không thể để cậu ta gây ra chuyện. Bảo cậu ta xử lý xong chuyện bên đó rồi mau chóng trở về, cho Viện ủy một câu trả lời. Viện ủy rất cần một lời giải thích từ cậu ta. Tuyệt Y Đường và Giang Văn Ba, bất kể thế nào cũng là một phiền phức không nhỏ. Bảo cậu ấy nhanh chóng phủi sạch chuyện này, cho dù có vấn đề, nhưng thân là đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh, hội Viện ủy cũng không đến nỗi xử lý cậu ta.   

Từ Khải Liễu nhẹ nhàng thở dài.   

Sắc mặt La Thiên Minh trở nên ngưng trọng:   

- Được, tôi biết rồi.   

Giang Khương nghe Lý Minh báo cáo xong, liền cau mày bước ra ngoài, thấy một đám da đen người ngợm vẽ đầy hoa văn, có chút không nói nên lời. Tâm trạng vốn đang không tốt lại càng không tốt hơn. Đám phù thủy này rảnh rỗi chạy đến đây làm gì? Gây chuyện nữa à?   

Lúc này, hai vị tiên sinh dẫn theo mười mấy cao thủ ngoại viện đứng trước doanh khu, ngăn cản trước mặt đám phù thủy. Tuy nói số lượng ít ỏi nhưng người nào cũng hiên ngang đứng thẳng, phát huy tính kiêu ngạo của Thiên Y Viện, khí thế không thua kém chút nào.   

Lúc này, thấy Giang Khương bước đến, hai vị tiên sinh ngoại viện cúi đầu tránh sang một bước, để Giang Khương tiến lên nói chuyện với đối phương. Tuy vừa mới xuất hiện mâu thuẫn nội bộ, nhưng đó là nội bộ của nhà mình, bây giờ có ngoại địch trước mặt, mọi người lại đứng thành một đoàn, đứng sau lưng Trưởng phòng Giang, nhìn đối phương khí thế hung hăng.   

Giang Khương cau mày bước lên phía trước nhìn đối phương. Lúc này, một vị tiên sinh ngoại viện tiến lên, thấp giọng nói:   

- Trưởng phòng Giang, nếu tôi nhớ không lầm, đối diện hẳn là thầy tế Tổ linh và mười mấy đại pháp sư của bộ lạc phù thủy.   

Cảm nhận được sự khẩn trương bên trong lời nói của tiên sinh ngoại viện, trong lòng Giang Khương cũng sửng sốt, không nhịn được nhìn đám người trước mặt, thấy lão da đen gầy nhom đứng chính giữa quả nhiên khác với những người khác. Cả người mặc trường bào hoa văn màu đen, trên trán còn vẽ một con sư đầu màu vàng, lông chim trên đầu cũng hoa lệ hơn những người bên cạnh. Khí thế của đám người bên cạnh cũng không yếu. Đại pháp sư Draco gặp lần trước cũng đứng một bên, hơn nữa còn không phải vị trí chính giữa nhất, Giang Khương còn không biết bộ lạc phù thủy đã dốc toàn bộ lực lượng đến đây sao?   

Giang Khương xoa trán, cảm thấy đau đầu. Tuy hắn có Cửu Vĩ, không sợ đám phù thủy dế nhũi này, nhưng Draco đã cảm nhận được sự uy nghiêm của Cửu Vĩ mà vẫn còn dám đến, chỉ sợ đối phương đã có nắm chắc.   

Nhìn mười mấy người đằng trước, người nào cũng có thân phận tương đương với thành viên hội Viện ủy, hơn nữa thực lực không hề thua kém Thiên giai, cộng thêm phía sau còn có một đám phù thủy cấp thấp cầm mộc trượng, thanh lao, lúc này Giang Khương hiểu được vì sao giọng nói của vị tiên sinh vừa rồi lại run rẩy như vậy.   

Người khiến cho bộ lạc phù thủy nhức đầu nhất chính là phụ thân Tổ linh. Một khi thi triển, bất luận phù thủy lớn nhỏ nào cũng sẽ đồng loạt hóa thân thành khổng lồ trong nháy mắt. Cho nên người nào cũng sẽ là cao thủ. Còn bên hắn, cộng thêm hắn cũng chỉ có ba cao thủ Thien giai. Nếu đánh với đối phương, cũng chẳng đủ cho đối phương nhét kẽ răng.   

Nhưng Giang Khương cũng cảm nhận được khí thế của các cao thủ ngoại viện đang dâng lên, mạnh mẽ chống đỡ.   

Giang Khương hài lòng gật đầu một cái, sau đó đưa mắt nhìn đối phương, chân mày hơi cau lại, lúc này mới nhìn kỹ thầy tế. Dù sao đối phương cũng hung hăng đến đây, Giang Khương cũng lười lịch sự, chậm rãi hỏi:   

- Ông là thầy tế của bộ lạc phù thủy?   

Giang Khương nói cũng không phải tiếng Anh, cũng không phải thổ ngữ, ngược lại là tiếng Hoa. Lý Minh sau lưng hắn ngẩn người, đang định phiên dịch lại, ai ngờ vị thầy tế tổ linh kia đã dừng xoay thanh mộc trượng trong tay, trầm giọng nói:   

- Cậu chính là Phó trưởng phòng phòng Đan dược Thiên Y Viện Hoa Hạ Giang Khương?   

Lời vừa nói ra, Lý Minh và các cao thủ ngoại viện đều sửng sốt. Vị thầy tế này biết nói tiếng Hoa, tuy không lưu loát nhưng nghe cũng hiểu được, lập tức mọi người đồng loạt nhìn Giang Khương, thầm nghĩ:   

- Chẳng lẽ Trưởng phòng Giang biết đối phương sẽ nói tiếng Hoa?   

Quả nhiên, mặt Giang Khương không hề gợn sóng, gật đầu nói:   

- Đúng vậy, không biết thầy tế tổ linh mang theo các đại pháp sư đến đây có chuyện gì quan trọng?   

Thấy Giang Khương gật đầu xác nhận, ánh mắt thầy tế sáng lên, quan sát Giang Khương một phen, lúc này mới lạnh giọng nói:   

- Quý viện tự tiện tiến vào nước ta, lần trước Đại pháp sư Draco đến để nói chuyện, ai ngờ lại bị ác khách gây thương tích.   

Nói đến đây, thầy tế tổ linh nhàn nhạt liếc nhìn Giang Khương một cái, ý tứ trong giọng nói như thế nào đều không bỏ sót.   

Giang Khương nheo mắt nhìn Đại pháp sư mặt đen kịt là do da đen thật hay là bôi trét thứ gì đó đen lại, thấy Đại pháp sư Draco rụt cổ lại, lúc này mới quay sang nhìn thầy tế Tổ linh, nói:   

- Xin lỗi, bởi vì ở đây bộc phát dịch bệnh quy mô lớn, sự tình khẩn cấp, cho nên mới không thông báo cho ngài.   

- Còn nữa, Đại pháp sư Draco, tôi thật xin lỗi.   

Giang Khương nhún vai, nói:   

- Tôi đã cố gắng tiến hành trao đổi với Đại pháp sư Draco rồi.   

- Hừ, miệng lưỡi người Hoa đúng là trơn tru.   

Nghe Giang Khương nói, thầy tế tổ linh khẽ hừ một tiếng, nhún vai nói:   

- Không nói những chuyện này nữa. Vốn chuyện này không cần ta đến đây. Nhưng nghe Đại pháp sư Draco nói, trên người cậu có khí tức thần thú chi linh của tổ linh điện chúng ta. Sự tình trọng đại, cho nên chúng tôi mới đến đây xem một chút.   

- Tổ linh điện? Thần thú chi linh? Khí tức thần thú chi linh tổ linh điện?   

Giang Khương nheo mắt, lặp lại lời của đối phương. Hắn biết thần thú chi linh là gì, nhưng cái gọi là thần thú chi linh tổ linh điện là sao? Rõ ràng là của hắn, sao biến thành của tổ linh điện ông ta được?   

Giang Khương ngẩn người, sắc mặt trầm xuống, lúc này mới biết được đám phù thủy này giống trống khua chiêng chạy đến đây là vì chuyện gì.   

- Thầy tế tổ linh, tôi không hiểu ý của ông là gì?  

Giang Khương cũng không che giấu, cũng không giải thích, trầm giọng hỏi.   

Thầy tế tổ linh nhìn chằm chằm Giang Khương, muốn xem phản ứng của hắn, nhưng nhìn biểu hiện tỉnh rụi của hắn, ánh mắt lóe lên sự thất vọng:   

- Trưởng phòng Giang đừng che giấu nữa. Đại pháp sư Drcaco cung phụng tổ linh là sói linh, đã nói cho chúng tôi biết trên người của cậu có thần thú chi linh tồn tại.

Bình luận

Truyện đang đọc