BINH VƯƠNG THẦN BÍ

Trong bầu trời đêm tối đen, từng ngôi sao giống như viên kim cương khảm trên bầu trời đen nhánh nhấp nháy...   

Dưới màn trời này, một dãy núi khổng lồ kéo dài, giống như một con khủng long quái thú tiền sử nằm mai phục trong bóng tối.   

Chỗ khuỷu tay của con quái thú này là một lâu đài cực lớn có khí tức thần bí và âm u đứng thẳng đứng nơi ấy.   

Tòa lâu đài âm u thần bí này chỉ có một ánh đèn mơ hồ, trong đại điện của tòa lâu đài này, Chủ tịch nghị viện đại nhân Huyết tộc, các Nghị viên trưởng lão của Nghị viện trưởng lão Huyết tộc lúc này đều đang ngồi đây.   

- Phù... cho tất cả tàu thuyền rút lui đi...   

Chủ tịch nghị viện đại nhân Huyết tộc thở nhẹ một hơi, không có gì bất ngờ với chuyện này. Lục soát vịnh Rusto vốn là một việc làm quá sức người, chỉ có thể nghe theo số trời. Giờ đã một tuần lẽ trôi qua, mọi người vốn đã chẳng còn bao nhiêu hy vọng. Giờ tin tức của thằng nhãi kia đột nhiên xuất hiện ở Châu Phi, tuy khiến người ta hơi kinh ngạc là đối phương đã thật sự có thể chạy thoát được, nhưng cuối cùng cũng đã có tin tức. mọi người coi như không cần phải chạy tán loạn như ruồi không đầu nữa.   

Tin tức Chủ tịch nghị viện đại nhân rút toàn bộ tàu thuyền trên vịnh Rusto không nằm ngoài suy đoán của mọi người. Vốn hai ngày nay tàu thuyền và tàu ngầm đều phải rut lui rồi. Giờ Giang Khương lại ló đầu ra ở Châu Phi, chuyện này dĩ nhiên trở thành chuyện đương nhiên.   

Hầu tước Ryan nhẹ nhàng quay đầu nhìn mấy vị nghị viên trưởng lão xung quanh, sau đó quay đầu nhìn Chủ tịch nghị viện đại nhân ngồi ở vị trí chủ vị, nhăn mày trầm giọng nói:   

- Chủ tịch nghị viện đại nhân... Hành động lần này của Thiên Y viện hơi kỳ quái. Giang Khương khó khăn lắm mới chạy thoát khỏi chỗ chúng ta, cuối cùng Thiên Y viện lại phái hắn đến Châu Phi, tiến hành kế hoạch phòng dịch này... Tôi nghĩ lần này không biết có phải một cái bẫy không?   

Mấy nghị viên trưởng lão xung quanh lúc này cũng âm thầm gật đầu, chuyện này đúng là cổ quái. Tuy họ không biết rốt cuộc làm sao trốn Giang Khương trở về được, nhưng với thân phận của Giang Khương, hơn nữa lại mang được nắp Tề Thế Đỉnh về, lập được công lớn như vậy. Vậy mà Thiên Y viện không để Giang Khương ngoan ngoãn ở lại Thiên Y viện, tránh né sự truy đuổi của bên mình mà lại để Giang Khương chạy đến Châu Phi. Nếu nói trong chuyện này không có vấn đề chắc chắn không ai tin.   

Chủ tịch nghị viện đại nhân Huyết tộc ngồi ở vị trí chủ vị lúc này cũng chậm rãi gật đầu, trong đôi mắt sắc bén lóe lên tia âm trầm, nói:   

- Đúng là có khả năng này... Châu Phi không phải là nơi có lợi với chúng ta, hơn nữa nhân viên của chúng ta rất ít, động tác này của Thiên Y viện nhất định có vấn đề!   

- Nhưng... Lần trước người của Thiên Y viện cũng đang lùng bắt Giang Khương... Có phải trong chuyện này có vấn đề gì khác không?   

Hầu tước Robert nhăn mày, nhớ tới thằng nhãi đáng ghét kia, trong lòng cảm thấy không cam lòng.   

Chủ tịch nghị viện đại nhân dĩ nhiên hiểu Hầu tước Robert đang nghĩ gì, lão lập tức lãnh đạm nói:   

- Căn cứ theo tin tức trước mắt, bên Trung Quốc đã cử nhân lực đông đảo, hơn nữa có lẽ cũng có người của Phòng nghiên cứu vi khuẩn Ban phòng dịch Thiên Y viện tham gia. Cho nên chuyện này chắc chắn Thiên Y viện đã có sự chuẩn bị. Hơn nữa Giang Khương mang nắp Tề Thế Đỉnh về cũng đủ để nói rõ tất cả... Có lẽ không thể có những nguyên nhân khác đâu!   

Hầu tước Robert bị Chủ tịch nghị viện đại nhân nói vậy lúc này chỉ có thể thầm thở dài. Lúc đầu ở Trung Quốc lão ta đã bị thằng nhãi này hại tương đối thê thảm, thậm chí còn bị bắt làm tù binh, thật sự là quá mất mặt. Lần này đúng là khiến Hầu tước Robert sớm đã ghi hận Giang Khương trong lòng cảm thấy không cam lòng.   

Nghe Chủ tịch nghị viện đại nhân nói vậy, mặc dù các nghị viên trưởng lão còn lại trong lòng tiếc nuối, nhưng cũng đều âm thầm gật đầu. Lần này suýt nữa là Giang Khương rơi vào tay đám người mình. nếu Thiên Y viện vẫn không có chút phòng bị gì chắc chắn không thể.   

Kể ra, cho dù đối phương không chuẩn bị cạm bẫy già, nhưng mình muốn động vào Giang Khương ở Châu Phi cũng hết sức khó khăn. Với tình huống trước mắt, nếu phái các Huyết tộc cao cấp đến Châu Phi dường như cũng không phải chuyện có lợi.   

Giang Khương không ngờ mình lại bị đám Nghị viện Huyết tộc nhìn chằm chằm. Giờ hắn đang rất nhức đầu, đứng trong lều trại khu cách ly lây nhiễm, cẩn thận bắt mạch cho một bệnh nhân đang bước vào giai đoạn hậu kỳ.   

Các phương pháp chữa trị Tây y không hiệu quả, vậy cách duy nhất bây giờ là xem thử có thể sử dụng Trung y không.   

Ít nhất phải bốn năm ngày nữa mới tìm được thuốc ức chế vi khuẩn, thậm chí có thể là một hai tuần lễ. Hơn nữa cho dù là bốn năm ngày có thể tìm được thuốc ức chế vi khuẩn, nhưng trong bốn năm ngày này, số người từ giai đoạn tiến triển bước vào giai đoạn khôi phục, hoặc là giai đoạn cuối cùng sẽ trên 1000 người. Nếu trước mắt còn chưa tìm được loại thuốc phù hợp, vậy thì số người tử vong ít nhất sẽ trên 800 người trở lên, đây chính là báo cáo mà Lô Bỉnh Nguyệt vừa đưa cho hắn.   

Vì mấy trăm tính mạng, thậm chí là mấy ngàn tính mạng, Giang Khương cảm thấy mình không thể nào chỉ trơ mắt nhìn như vậy. Ít nhất hắn phải nghĩ cách để trì hoãn tiến trình phát triển bệnh, để Phòng nghiên cứu vi khuẩn và Ban phòng dịch có thêm chút thời gian.   

Còn về cái Trung tâm nghiên cứu vi khuẩn NK của đám Peter Giang Khương không ôm hy vọng lớn lắm. Nếu Thiên Y viện không giải quyết được chuyện này, dựa vào cái Trung tâm nghiên cứu vi khuẩn gì đó, chắc là mọi người chết sạch rồi cũng chưa chắc đã tìm được cách giải quyết.   

Lô Bỉnh Nguyệt bên cạnh lúc này cũng mang kiếng an toàn, toàn thân đều bao bọc trong bộ đồ cách ly, vẻ mặt cổ quái nhìn Giang Khương bắt mạch cho bệnh nhân.   

Ban nãy cô đã thấy Giang Khương kiểm tra toàn thân cho bệnh nhân này bằng phương pháp Tây y, động tác dứt khoát lưu loát, cực kỳ có tiêu chuẩn. Ít nhất trong mắt cô, Đại tá Giang Khương này quả nhiên không chỉ mang hư danh.   

Nhưng giờ hắn lại chơi trò bắt mạch như Trung y, hơn nữa trông cũng cực kỳ thành thạo. điều này khiến cô cảm thấy khó hiểu. Chẳng lẽ vị này Trung Tây kiêm tu sao? Nhưng hắn còn trẻ như vậy, có thể đạt tiêu chuẩn cao như vậy trong lĩnh vực Tây y, thậm chí lĩnh vực ngoại thương và vi khuẩn cũng cực kỳ hiểu biết, như vậy đã là thiên tài trong thiên tài rồi. Chẳng lẽ hắn còn am hiểu cả Trung y sao?   

Bên ngoài không phải không có Trung Tây kiêm tu, hiện nay những sinh viên lâm sàng của Học viện Trung y trên căn bản đều biết cả hai thứ một chút, hưng rất ít người tinh thông. Những người thật sự tương đối tinh thông thì ít nhất cũng phải có kinh nghiệm lâm sàng hai ba chục năm trở lên, hơn nữa cũng chỉ có thể coi là tương đối tinh thông, chứ không ai có thể thành thạo cả hai...   

Nhưng thanh niên kỳ tài trước mặt đã vượt quá sức tưởng tượng của cô... Nhìn bộ dạng của đối phương, mình đã dùng nhiều phương pháp chữa trị Tây y đều vô dụng, giờ hắn thật sự định sử dụng Trung y sao?   

Trung y kỳ tài hai mươi mấy tuổi? Vị này giống sao? Thông thường Trung y sư có kinh nghiệm ít nhất cũng từ bốn năm chục tuổi chứ? Cô thật sự càng lúc càng cảm thấy mình không thể nhìn thấu được vị này...

Bình luận

Truyện đang đọc