BINH VƯƠNG THẦN BÍ

Nếu bộ lạc Vu sư do Giang Khương làm chủ, cuộc họp cũng chẳng có ý nghĩa quá lớn. Mặc dù mọi người vẫn mang thái độ hoài nghi, nhưng cũng không có ý kiến với điều kiện của Giang Khương, trực tiếp gật đầu, tiến hành hội nghị trao đổi hữu nghị với Thiên Y Viện.   

Khi đến thời điểm ký tên, sau khi hai đại vu sư nghe mấy vu sư cấp thấp bên cạnh phiên dịch lại nội dung văn kiện, cũng không bày tỏ ý kiến gì, cung kính đưa văn kiện đến tay Giang Khương để hắn ký, sau đó hai người cùng ấn dấu tay lên trên. Người của Thiên Y Viện lúc này mới tin là có chuyện như vậy.   

Chỉ cảm thấy đầu óc của mình có chút không đủ. Một bộ lạc vu sư lớn như thế, chỉ trải qua hai ba lần đã bị một người trẻ tuổi của bên họ trực tiếp đoạt quyền, trở thành lão đại?   

Chu Thế Dương nhìn hai đại vu sư phía đối diện, sắc mặt vô cùng khó coi, rốt cuộc nhịn không được, lẩm bẩm:   

- Hai đại vu sư này không biết có phải đồ giả không?   

Chu Thế Dương vừa nói xong, gã vu sư phiên dịch lập tức trợn tròn mắt, vội nói với Draco và Poragu.   

Draco và Poragu lập tức nhảy dựng lên, chỉ thẳng vào Chu Thế Dương, oang oác kêu to.   

Nhìn hai đại vu sư trợn mắt kêu lên, Chu Thế Dương không khỏi choáng váng, đến nỗi sắc mặt của đám người Từ Khải Liễu bên cạnh cũng trở nên âm trầm nhìn Chu Thế Dương, sự tức giận không cần nói cũng biết. Đang yên đang lành tự dưng lại đi lầm bầm cái gì? Đúng là không nói cứ sợ người ta tưởng mình câm. Thân phận của Đại vu sư bộ lạc Vu sư cũng giống như thành viên hội Viện ủy của Thiên Y Viện. Bị người ta nghi ngờ là giả mạo, đầu óc có nhúng nước cũng phải tức giận.   

Phiên dịch của Thiên Y Viện cũng biến sắc, ở một bên phiên dịch lại lời nói của hai Đại vu sư.   

Nghe lời phiên dịch lại, sắc mặt của đám người Từ Khải Liễu lại càng khó coi hơn. Lúc này Chu Thế Dương bị tiếng gầm giận dữ của Đại vu sư bên kia làm cho tay chân luống cuống. Chuyện này nói nhỏ thì cũng nhỏ, nhưng nếu nói lớn thì cũng sẽ lớn. Đổi lại là ông ta chạy đến bộ lạc Vu sư, bị người ta nghi ngờ thân phận trong cuộc họp, ông ta cũng sẽ tức giận.   

Nhìn hai Đại vu sư trở mặt, đám người Từ Khải Liễu cũng có chút nôn nóng. Vừa mới ký hiệp nghị hữu nghị xong, cũng không thể lập tức trở mặt được.   

Chỉ có người nào đó vẫn còn bình tĩnh ngồi chính giữa, dường như có chút chướng mắt.   

Nhìn Giang Khương, Lưu Mộc Dương cười khổ nói:   

- Giang Khương, chuyện này cậu lên tiếng khuyên giùm một chút.   

Giang Khương chậm rãi ngồi thẳng người dậy, nghiêm túc nhìn Lưu Mộc Dương, nói:   

- Trưởng phòng Lưu, hai vị Đại vu sư theo tôi đến đây, do tôi làm chủ. Có người nghi ngờ thân phận của bọn họ, chẳng khác nào nói tôi lừa dối Viện ủy. Chuyện này tôi không chất vấn đã là nể mặt nội viện lắm rồi.   

Nghe Giang Khương nói xong, những thành viên hội Viện ủy bên cạnh cũng cười khổ không thôi. Ai cũng biết tính tình của Giang Khương. Không chủ động gây phiền phức cho Chu Thế Dương đã là tốt lắm rồi, còn bảo hắn tự đánh vào mặt mình mà giúp Chu Thế Dương sao? Làm gì có chuyện đó.   

Gương mặt già nua của Chu Thế Dương lúc xanh lúc đỏ, trợn mắt nhìn Giang Khương, hận không tháo cốt tróc thịt của hắn. Nhưng lúc này ông ta cũng không còn cách nào khác. Nhìn hai gã Đại vu sư đang náo loạn lên, quả thật là phiền phức. Ít nhất những thành viên khác sẽ không giúp ông ta chùi đít vụ này.   

Chu Thế Dương cố gắng nở nụ cười vui vẻ, nói vài câu với hai vị Đại vu sư. Hai vị Đại vu sư này trước giờ ở Châu Phi đều cao cao tại thượng, từ khi nào bị làm nhục như vậy, quả nhiên là không chịu buông tha.   

Mặt Chu Thế Dương chỉ có thể nói là như màu gan heo, tươi cười giải thích.   

- Bla....bla...   

Thấy Từ Khải Liễu và Lưu Mộc Dương nhìn mình, Giang Khương cũng cảm thấy không cần im lặng nữa, liền dửng dưng nói một câu.   

Nghe Giang Khương nói, hai vị Đại vu sư vốn còn đang tức giận lập tức im lặng, cung kính đáp một tiếng với Giang Khương, sau đó ngồi xuống không nói nữa.   

Nhìn biểu hiện của hai Đại vu sư, các thành viên hội Viện ủy cũng im lặng. Nếu không phải cảm nhận được luồng khí tức quỷ dị phát ra từ hai người, bọn họ cũng thật cho rằng đây là hai Đại vu sư giả mạo.   

Nhưng ánh mắt mọi người nhìn Giang Khương có chút cổ quái. Rốt cuộc là tại sao? Đường đường là một bộ lạc vu sư, là Đại vu sư vô cùng cường đại, tại sao lại cung kính Giang Khương như thế?   

- Được rồi. Hai đại vu sư, đây nhất định là lần đầu tiên hai người đến Hoa Hạ. Mấy ngày kế tiếp, chúng tôi sẽ an bài chuyên gia đưa hai vị đi tham quan Hoa Hạ một chút. Không biết ý của hai người như thế nào?   

Thấy việc chính đã xong, hai Đại vu sư dường như cũng hết giận, Từ Khải Liễu mỉm cười nói.   

Vu sư phiên dịch lập tức dịch lại. Hai đại vu sư nhìn nhau một cái, Dcacro liền lên tiếng.   

- Lần này chúng tôi đến Hoa Hạ, chủ yếu là theo lời của sứ giả, chỉ nghe lệnh của sứ giả, không cần quý viện cố ý an bài.   

Vu sư phiên dịch phiên dịch lại lời nói của Draco.   

Nghe xong, các thành viên hội Viện ủy liền có chút choáng váng, nhìn nhau cười khổ. Bọn họ xem hai người là khách quý, nhưng hai người lại xem mình như người hầu của Giang Khương.   

Lập tức tất cả cùng nhìn về phía Giang Khương. Nếu đối phương đã nghe lệnh của Giang Khương, vậy thì để xem Giang Khương nói như thế nào. Chẳng lẽ lại để cho hai đại vu sư đi theo sau lưng Giang Khương sao?   

Giang Khương cau mày, nhìn hai đại Vu sư, nói:   

- Úm ba la xì bùa....   

- Xì bùa úm ba la...   

Nghe Giang Khương nói, hai vị Đại vu sư đồng loạt cung kính gật đầu.   

Người phiên dịch của Thiên Y Viện cũng không ngừng dịch lại lời nói, đại khái là sẽ theo người của Thiên Y Viện ra ngoài tham quan, nhưng sẽ thay đổi trang phục, chứ không muốn hai người giống như nhà quê lên tỉnh.   

Hai đại vu sư vội vã đáp ứng ngay.   

Nghe lời phiên dịch lại, Từ Khải Liễu nheo mắt, nhìn Giang Khương giống như nhìn thần tiên.   

Lúc này, Đại vu sư Draco nghiêm trang nói với Thiên Y Viện một câu, giống như đáp ứng an bài vừa nãy của Thiên Y Viện.   

Nhìn hai vị Đại vu sư đổi lại trang phục khác, sau đó ngồi lên chiếc Lincoln mà viện an bài ra ngoài dạo chơi, Giang Khương liền thở phào nhẹ nhõm. Để cho hai người đầu đội mũ lông chim lòe loẹt đi theo sau lưng hắn, thật sự quá mức trêu người. Bây giờ để bọn họ ra ngoài chơi, hắn cũng bớt đi gánh nặng, có thể thanh tĩnh bàn chuyện với các thành viên Viện ủy.   

Khẳng định là các đồng chí hội viện ủy cũng có chút không chờ đợi được.   

- Giang Khương, bây giờ cậu có thể cặn kẽ báo cáo lại tình huống lần này cho hội Viện ủy.   

Từ Khải Liễu ngồi thẳng người, nghiêm nghị hỏi.   

Thấy mọi người đều nhìn mình chằm chằm, Giang Khương nâng tách trà lên nhấp một ngụm, thở dài nói:   

- Mọi người đều biết, khi còn ở Phi Châu, người của bộ lạc vu sư luôn tìm đến gây phiền phức.   

- Lần đầu tiên...   

- Lần thứ hai...   

- Tôi thuận tay đoạt Thần Thú Bát của bọn họ. Bọn họ đánh không lại tôi, nên mới gọi tôi là sứ giả Thần Thú.   

Giang Khương lời ít ý nhiều đem những chuyện xảy ra mấy ngày trước nói qua một lần, sau đó nâng tách trà lên nhấp một ngụm:   

- Sau đó là như vầy.   

Không khí trong phòng vô cùng tĩnh mịch. Các vị thành viên nhìn nhau. Bọn họ cũng đã xem qua báo cáo về tình huống của Giang Khương ở Châu Phi. Hành động lớn mà bộ lạc vu sư tiến hành hôm đó, bọn họ cũng nhìn thấy qua vệ tinh rõ ràng, nên cũng biết đại khái.   

Bây giờ nghe Giang Khương nói lại, chỉ cảm thấy vừa hiểu vừa không hiểu.   

Im lặng một hồi, Từ Khải Liễu nhìn các thành viên bên cạnh, sau đó hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn Giang Khương tràn đầy phức tạp, cười khổ nói:   

- Được rồi, có mấy vấn đề, chúng ta cần hỏi một chút.   

- Dĩ nhiên.   

Giang Khương gật đầu.   

- Thần thú chi hồn mà bộ lạc vu sư đề cập đến gọi là Cửu Vĩ phải không?   

Nhìn Giang Khương, Từ Khải Liễu chậm rãi hỏi.   

Ánh mắt Giang Khương nheo lại, sau đó gật đầu:   

- Đúng, nó tên là Cửu Vĩ.  

Thấy Giang Khương gật đầu, ánh mắt mọi người sáng lên, hô hấp cũng có chút gấp rút. Giang Khương có thể dựa vào một mình mà đối kháng với lực lượng của bộ lạc vu sư, điều này thật sự khiến người ta không thể tin nổi.   

Ánh mắt Từ Khải Liễu cũng sáng lên:   

- Nó làm sao mà có được?   

Dứt lời, Từ Khải Liễu dường như nhớ đến cái gì đó, vội giải thích:   

- Chúng ta chẳng qua chỉ là tò mò mà thôi.   

Từ Khải Liễu vừa nói xong, ánh mắt Chu Thế Dương giật giật, lóe lên vẻ tham lam.   

Giang Khương cười một tiếng:   

- Bây giờ mọi người hẳn cũng biết lai lịch của tôi.   

- Lai lịch? Giang Văn Ba?   

Mọi người lại nhìn nhau.   

- Không.   

Giang Khương nhẹ nhàng lắc đầu:   

- Tôi đến từ Cô Lang.   

- Cô Lang?   

Mọi người sửng sốt, ánh mắt lại càng sáng hơn nữa. Bọn họ dĩ nhiên là biết Cô Lang, cũng biết mấy năm qua Giang Khương tốn hơn mấy trăm ngàn vạn chính là vì kế hoạch kia của hắn.

Bình luận

Truyện đang đọc