BINH VƯƠNG THẦN BÍ

Giang Khương rất kiên nhẫn mà giảng giải cho bạn nữ sinh viên một lần. Sau khi bạn nữ hiểu ra được vấn đề, liền vui vẻ trở về. Nhưng Giang Khương không nghĩ đến bạn nữ sinh viên này đến không phải là hỏi bài học thật.   

- Đúng thật rồi Trương Viện.   

Bạn nữ này trở về chỗ ngồi, hưng phấn nói với bạn nữ mặc áo vàng ngồi bên cạnh:   

- Cậu nói không sai, mình nhìn kỹ rồi. Nếu Giang lão sư lấy mắt kính ra, nhất định sẽ rất tuấn tú. Lông mi rất dài, mũi lại thẳng, khuôn miệng lại đẹp. Hơn nữa, làn da đặc biệt tốt, cũng không ngửi thấy mùi dung dịch dưỡng da hay gì cả.   

- Nhưng anh ấy đeo mắt kính cũng rất đẹp.   

Cô gái mặc áo vàng tên Trương Viện cũng rất hưng phấn:   

- Sáng hôm qua mình gặp anh ấy ở cổng sau của trường, chỉ là anh ấy không đeo mắt kính. Mình cảm thấy tư thế chạy bộ của anh ấy rất đẹp. Cho nên nhìn rất lâu, sau đó liền cảm thấy quen mặt.   

- Hôm nay gặp lại, quả nhiên là Giang lão sư. Khi Giang lão sư không mang mắt kính, có vẻ tuổi còn khá trẻ, chắc cũng không lớn hơn chúng ta bao nhiêu.   

Trương Viện thấp giọng cười:  

- Không nghĩ ra Giang lão sư giảng bài lại lợi hại như vậy, không cần nhìn sách. Đúng là nhìn không ra.   

- Đúng vậy, bây giờ càng nhìn càng cảm thấy đẹp trai.   

Bạn nữ đi hỏi nhìn theo bóng lưng Giang Khương, hai mắt lóng lánh:   

- Nếu mình có được làn da giống anh ấy thì tốt rồi.   

Giang Khương không biết có người lại đố kỵ làn da của hắn như vậy. Lúc trước, hắn luôn kiêu ngạo vì làn da màu đồng của mình. Nhưng sau khi trở về, toàn thân trên dưới đều trắng trẻo, thậm chí các vết sẹo đều biến mất, ngay cả da tay cũng thay đổi. Nếu hắn nghe được câu chuyện của hai nữ sinh, chắc chắn sẽ buồn bực không thể tả.   

Chỉ sợ sau này mỗi ngày không có việc gì đều chạy ra ngoài phơi nắng cho đen.   

Sau khi tiết dạy kết thúc, Giang Khương và Hồ lão sư quay lại phòng khám.   

Trong phòng khám có người bệnh đang chờ, Giang Khương và Hồ lão sư vội vã bắt đầu công việc.   

Tốc độ của Giang Khương vẫn nhanh như trước. Sau khi xem qua phương thuốc mà Giang Khương kê, xác nhận không có vấn đề gì, Hồ lão cũng dần dần quen với tốc độ của hắn, xem như tiếp nhận chuyện Giang Khương giống như quái thai.   

Trương Nhạc phía đối diện cũng im lặng hơn nhiều, vùi đầu vào công việc của mình, không dám có bất kỳ biểu hiện gì với Giang Khương.   

Buổi tối, Hồ lão và Giang Khương trực. Hơn 7h, một cô gái xuất hiện trong phòng khám.   

Nhìn Tiểu Vũ bước vào cửa, Giang Khương mỉm cười nói:   

- Tiểu Vũ đến rồi à? Mau ngồi đi. Hôm nay sao rồi?   

- Nguyên ca ca, cảm giác tốt hơn hôm qua rất nhiều.   

Tiểu Vũ xấu hổ nhìn Hồ lão sư, sau đó gật đầu ngồi xuống bên cạnh Giang Khương.   

- Vậy là tốt rồi. Nào, đưa tay ra tôi bắt mạch cho.   

Hồ lão sư nhìn hai người, có chút mỉm cười, nhưng đồng thời cũng tò mò với cô gái xinh đẹp, thầm nghĩ đồ đệ nhà mình thật đúng là có bản lãnh, ngay cả một cô gái xinh đẹp như vậy cũng có thể hốt được, lại còn gọi Nguyên ca ca thân mật như thế.   

Giang Khương hiển nhiên là nhìn thấy nụ cười quái lạ của sư phụ nhà mình, lập tức giới thiệu:   

- Tiểu Vũ, đây là sư phụ của tôi, Hồ giáo sư.   

- Xin chào Hồ giáo sư.   

Nghe Giang Khương giới thiệu, Tiểu Vũ có chút xấu hổ gật đầu với Hồ giáo sư.   

- Tiểu Vũ phải không? Chào cháu.   

Nhìn bộ dạng nhu thuận của Tiểu Vũ, Hồ lão mỉm cười gật đầu, thầm nghĩ:   

- Tiểu tử Giang Khương này xem như có nhãn lực. Đứa nhỏ này nhìn qua là biết loại con gái nhu thuận hiểu chuyện.   

- Sư phụ, Tiểu Vũ là hàng xóm cạnh nhà con. Tối hôm qua bị sốt cao, đến đây thì cũng đã hết giờ làm. Mấy chị y tá đều ra về hết, con không biết làm sao nên mới tiêm thuốc, truyền dịch giúp cô ấy hạ sốt.   

Vừa nói, Giang Khương vừa giao hai đơn thuốc cho Hồ lão:   

- Sư phụ, người ký tên vào giùm con, để con mang qua chỗ chị Ngô. Với lại tính tiền thuốc tối hôm qua cho con luôn.   

- Ừm.   

Nghe Giang Khương nói, lúc này Hồ lão mới hiểu ra, thì ra Tiểu Vũ là người quen của Giang Khương:   

- Sang bên phòng thuốc nói với mấy y tá, vạn nhất có việc cần, lại không ai ký tên thì cứ lấy thuốc trước. Ta ký sau cũng được.   

- Dạ vâng, cảm ơn sư phụ.   

Giang Khương nghe Hồ lão nói như vậy, trong lòng vừa vui vừa ngạc nhiên. Hắn không có giấy phép hành nghề, căn bản không có quyền kê đơn. Hồ lão cho phép làm như vậy, chẳng khác nào thừa nhận quyền và năng lực của Giang Khương trong vấn đề này, tất nhiên là làm cho Giang Khương mừng rỡ không thôi.   

Nhưng nếu để Giang Khương làm như vậy, chẳng phải Hồ lão và phòng khám của ông sẽ phải gánh chịu mạo hiểm sao. Một khi xảy ra vấn đề, hoặc Sở Y tế phát hiện ra chuyện như vậy, phòng khám sẽ bị xử phạt. Cho nên, sau khi Giang Khương do dự một chút liền cung kính cảm ơn Hồ lão.   

Đương nhiên, Giang Khương cũng thầm quyết định, không đến vạn bất đắc dĩ thì không vận dụng quyền hạn này.   

Tiểu Vũ nghe hai người nói chuyện với nhau, đương nhiên là không biết hàm nghĩa trong đó. Cô chỉ biết y thuật của Nguyên ca ca rất cao siêu. Tình trạng của cô hôm nay so với hôm qua khác nhau rất nhiều.   

- Ừm, không còn nóng nữa.   

Giang Khương cẩn thận hỏi lại tình huống của Tiểu Vũ, sau đó kiểm tra lại một lần, đo nhiệt độ cơ thể lần nữa, xác nhận không có vấn đề gì mới dẫn Tiểu Vũ ra ngoài lấy thuốc.   

Tiểu Vũ đi theo đằng sau Giang Khương, nhìn bóng lưng cao ngất của hắn, gương mặt chợt đỏ lên.   

Hôm nay khi cô trở về, cũng không đi học, ở lại phòng ngủ nghỉ ngơi. Chỉ là khi tắm rửa mới phát hiện trên mông có vết bầm nhỏ, hơi đau, nhìn kỹ mới xác định được đó là vết kim tiêm.   

Đầu tiên cô cũng không để ý đến, nhưng vừa rồi nghe Giang Khương nói tối hôm qua phòng khám cũng chỉ có một mình hắn, cô liền mơ hồ nhớ lại, khi cô đến phòng khám, bên trong phòng khám đã tắt đèn gần hết, dường như cũng chỉ còn một mình Nguyên ca ca.   

- Thì ra là Nguyên ca ca tiêm cho mình.   

Tiểu Vũ không tự chủ được mà đưa tay sờ vết kim tiêm, chỉ cảm thấy chỗ này vẫn còn đau, nhưng gương mặt lại càng lúc càng đỏ.

Bình luận

Truyện đang đọc