BINH VƯƠNG THẦN BÍ

- Ừm   

Hồ Minh Vũ tùy ý đáp một tiếng, sau đó tiếp tục đi về phía trước. Chẳng qua mới đi được một bước liền dừng lại, sau đó nhìn một y sĩ tam phẩm, hỏi:   

- Cậu tên La Minh à?   

- A, đúng rồi, Hồ thiếu, trí nhớ của anh thật là tốt.   

La Minh gật đầu đáp.   

Hồ Minh Vũ hài lòng nói:   

- La Minh, bây giờ cậu rảnh không?   

- Rảnh, rảnh.   

La Minh kêu lên:   

- Hồ thiếu, có chuyện gì thì anh cứ dặn dò.   

- Cậu giúp tôi đến chỗ bế quan của ngoại viện hỏi thăm một chút, xem ai đang bế quan.   

Hồ Minh Vũ trầm giọng nói.   

Nghe Hồ Minh Vũ nói, La Minh liền mỉm cười đáp:   

- Hồ thiếu, anh muốn hỏi cái này à? Không cần hỏi đâu, tôi biết.   

- Cậu biết?   

Hồ Minh Vũ khẽ cau mày.   

- Vâng. Khi tôi vừa mới ở ngoại viện bước ra, vừa lúc nghe mấy vị tiên sinh nói đến chuyện này. Y sĩ Giang Khương đang bế quan. Dường như vừa nãy đã xảy ra động tĩnh gì lớn lắm. Chẳng qua là tôi không biết cụ thể.   

La Minh cười nói.   

Nghe La Minh đáp, sắc mặt Hồ Minh Vũ trong nháy mắt trầm xuống.   

Thấy biểu hiện của Hồ Minh Vũ như vậy, trong lòng La Minh cũng cả kinh, chần chừ một chút liền dè dặt liếc nhìn Hồ Minh Vũ, cẩn thận dò xét:   

- Hồ thiếu, nếu không thì để tôi đi hỏi rõ một chút.   

- Không cần đâu, vất vả cho cậu rồi.   

Lúc này, Hồ Minh Vũ đang thất hồn lạc phách trong lòng. Vốn y còn ôm chút hy vọng Dư tiên sinh đã đoán sai. Nhưng bây giờ đã được chứng thật, hy vọng trong lòng đột nhiên vỡ vụn.   

Hồ Minh Vũ mất hồn đi về phía trước, trong đầu không ngừng suy nghĩ. Không thể nào! Giang Khương không có đột phá? Tại sao lại có động tĩnh lớn như vậy? Tại sao lại như vậy? Không thể nào.   

- Chẳng lẽ…chẳng lẽ hắn đã uống đan dược đặc biệt sao?   

- Chẳng lẽ là Thanh Vân Đan?   

- Thứ đắt như vậy, chỉ sợ ông nội của mình cũng không đổi nổi. Giang Khương làm sao có thể dùng?   

- Hơn nữa, cho dù là Thanh Vân Đan, cũng không có khả năng tạo thành thanh thế lớn như vậy.   

- Ban đầu, khi Trương tiên sinh lên cấp, cũng uống vào mấy viên đan dược mới có được thanh thế như thế. Khí thế đó còn mạnh hơn Giang Khương một chút xíu. Trong này nhất định là có vấn đề.   

- Giang Khương nhất định là đang che giấu chuyện gì đó, hoặc có công pháp đặc thù, hoặc có những thứ đồ khác. Nếu không, hắn không thể nào tu luyện nhanh như vậy? Ta mới là thiên tài. Hắn có thể vượt qua ta, tuyệt đối là có vấn đề.   

Hồ Minh Vũ lẩm bẩm, rốt cuộc cũng nở nụ cười:   

- Nhất định là vậy, hừ, ta nhất định sẽ tìm ra vấn đề.   

Dường như đã nghĩ thông suốt, sắc mặt âm trầm của Hồ Minh Vũ biến mất, sau đó ngẩng cao đầu sải bước bước về phía khác.   

- Hồ thiếu, Thiên y sư Chu đang đàm phán với Huyết tộc. Nếu không thì anh ở đây nghỉ ngơi một chút. Hẳn một lát nữa Thiên y sư Chu sẽ về.   

Nhân viên làm việc trong phòng làm việc của Chu Thế Dương biết Hồ Minh Vũ có quan hệ khá gần với Chu Thế Dương, tất nhiên là rất khách khí.   

- Vẫn còn đang đàm phán với Huyết tộc sao?   

Hồ Minh Vũ cau mày, sau đó gật đầu, bước vào ngồi xuống.   

Trong lúc Hồ Minh Vũ sắp không chờ nổi, Chu Thế Dương rốt cuộc đã trở lại. Gần đây, tinh thần của Chu Thế Dương rất tốt. Đặc biệt cuộc sống dạo này hào quang tỏa sáng, hoàn toàn xua tan đi đời sống xui xẻo lúc trước.   

- Minh Vũ, sao hôm nay lại đến đây?   

Đưa áo khoác cho nhân viên, Chu Thế Dương ngồi xuống sau bàn làm việc, mỉm cười hỏi.   

Thấy tâm trạng của Chu Thế Dương khá tốt, Hồ Minh Vũ cũng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói:   

- Chu thúc thúc, lần này cháu đến đây là muốn hỏi thăm thúc một chuyện.   

- Chuyện gì? Nói đi.   

Chu Thế Dương tiện tay nâng tách trà lên hớp một ngụm.   

- Chu thúc thúc, chuyện là như thế này….   

Nghe Hồ Minh Vũ nói xong, nhìn ánh mắt khao khát của y, Chu Thế Dương khẽ hừ một tiếng:   

- Tôi đã sớm biết chuyện này rồi. Giang Khương chẳng qua là có ba viên Luyện Cốt Đan. Thanh Vân Đan thì vẫn còn nguyên trong kho.   

- Một viên cũng không mất? Thế thì làm sao Giang Khương có thể tạo ra thanh thế lớn đến như vậy?   

Hồ Minh Vũ kinh nghi nói:   

- Linh khí đó không phải bình thường.   

- Tôi cũng biết, nhưng tình huống bây giờ, ai cũng không có cách nào thăm dò.   

Nói đến đây, gương mặt Chu Thế Dương tràn đầy phiền muộn, nói:   

- Bây giờ Giang Khương là đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh. Hơn nữa còn có tư cách thành viên dự thính hội nghị hội Viện ủy. Trừ phi hắn xuất hiện tình huống phản bội viện hoặc làm ra chuyện sai trái nghiêm trọng, khi đó Từ Khải Liễu và Lưu Mộc Dương mới phê duyệt điều tra hắn.   

- Chỉ cần hắn không xảy ra vấn đề như vậy, ai cũng không làm gì được hắn.   

Nói đến đây, Chu Thế Dương chợt vỗ bàn, lạnh giọng nói:   

- Ban đầu thật sự đã quá coi thường tiểu tử này. Nếu lúc trước biết như vậy, tôi cũng đã đánh bạc, điều tra tiểu tử này từ đầu đến chân, nhất định sẽ không để hắn che giấu chuyện gì.   

Nhìn biểu hiện của Chu Thế Dương, Hồ Minh Vũ hừ lạnh trong lòng:   

- Trước kia ông cũng không phải chưa từng điều tra qua. Nhưng có lần nào thành công đâu. Bây giờ chỉ biết nói khoác.   

Nhưng Hồ Minh Vũ chỉ dám suy nghĩ ở trong lòng, một chút cũng không dám nói ra.   

- Hừ, xem ra vẫn phải dựa vào ông nội mới được.   

Giang Khương thở ra một hơi, lồm cồm bò dậy, sau đó bước vào nhà tắm, rửa sạch mồ hôi trên người.   

Mấy ngày nay, ngoại trừ uống không ít đan dược thượng phẩm, hắn cũng vừa mới uống một viên Thanh Vân Đan. Nhờ có Thanh Vân Đan trọ giúp, hắn đã thuận lợi đẩy tốc độ vận khí trong cơ thể lên một thành.   

Hơn nữa, năng lượng tích trữ của hắn cũng đã đạt đến 87%, chỉ còn thiếu mười mấy phần trăm nữa là có thể lên cấp. Điều bây giờ cần làm là sử dụng một viên Luyện Cốt Đan cuối cùng, tiến hành cường hóa xương cốt trong cơ thể một lần nữa, để thể chất của hắn đạt đến mức cao nhất, sau đó bổ sung số năng lượng cuối cùng, tấn cấp đuôi chín, cũng là lần lên cấp cuối cùng.   

Sau khi đuôi chín mọc ra, sẽ có tình huống gì xuất hiện đây?

Bình luận

Truyện đang đọc