BINH VƯƠNG THẦN BÍ

Tay đặt lên đại đỉnh, ánh mắt âm u nhìn Hồ Minh Vũ đang tức giận đằng trước, sắc mặt Giang Khương vẫn lạnh nhạt như cũ. Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Hồ Minh Vũ đột nhiên cảm thấy lạnh trong lòng, sự tức giận không thể nào bộc phát, chỉ còn lại kinh ngạc và nghi hoặc.   

Giang Khương đứng trong phòng hội nghị, tay vịn đại đỉnh, như núi cao đứng thẳng nhưng không hề phát ra khí tức đặc biệt. Ngoại trừ Hồ Minh Vũ, không một ai phát  

hiện Giang Khương có điều gì khác thường. Chỉ sau khi Từ Khải Liễu ngồi xuống, khi nhìn Giang Khương, tựa hồ cảm nhận được cái gì đó, nhưng ánh mắt vừa mới hiện lên sự nghi hoặc, Giang Khương đã phục hồi lại tinh thần. Khí thế vừa nãy đã biến mất không còn.   

Nhìn thấy người thanh niên đang nổi giận lẫn kinh ngạc trước mặt mình, Giang Khương ngẩn người. Vừa nãy hắn lẳng lặng cảm nhận sự kỳ diệu của đại đỉnh, đột nhiên cảm giác được có địch ý xuất hiện, sau đó mới từ cảm giác kỳ diệu đó mà tỉnh lại.   

Giang Khương nhìn xung quanh, phát hiện bàn hội nghị đã ngồi đầy người từ lúc nào, vẻ mặt ai nấy cũng cổ quái nhìn hắn. Chỉ có ánh mắt của sư phụ là tràn đầy lo lắng.   

Biết vừa rồi mình bởi vì một phút xuất thần mà không để ý đến ai, Giang Khương liền cúi đầu với mọi người xung quanh, tỏ vẻ xin lỗi.   

Thấy Giang Khương đã khôi phục tinh thần, La lão mới thoáng thở phào nhẹ nhõm. Từ Khải Liễu lúc này mới lên tiếng:   

- Giang Khương, ngồi xuống đi, hội Viện ủy chấp nhận tiến hành chất vấn về việc Tế Thế Đỉnh.   

- Thưa vâng.   

Giang Khương nhìn người thanh niên trước mắt ngồi cùng hàng với các vị Thiên y sư, trong lòng liền trầm xuống. Y ngồi ngang hàng như thế, tất nhiên là đại diện cho Trưởng lão viện chất vấn hắn.   

Xem ra người này không chỉ đại diện cho Trưởng lão viện đến chất vấn hắn mà còn có mục đích khác. Nếu không cũng không có chuyện còn chưa bắt đầu đã tỏ ra địch ý với hắn. Nếu không phải hắn là người rất nhạy cảm, người bình thường đúng là nhìn không ra sát ý này.   

Mang theo chút đề phòng, Giang Khương ngồi xuống đối diện, chuẩn bị tiếp nhận chất vấn.   

Thấy Giang Khương đã ngồi xuống, Từ Khải Liễu nhìn Giang Khương một chút, sau đó quay sang Hồ Minh Vũ, gật đầu nói:   

- Y sĩ thực tập Giang Khương, người này là đại diện cho Trưởng lão viện, y sĩ nhị phẩm Hồ Minh Vũ. Cậu ấy sẽ thay mặt cho Trưởng lão viện tiến hành chất vấn sự kiện Tế Thế đỉnh. Cho nên Hội viện ủy mới khẩn cấp triệu tập cậu về, tiếp nhận lần chất vấn này.   

- Vâng, tôi nguyện ý tiếp nhận sự chất vấn của Hội viện ủy và Trưởng lão viện.   

Nghe được lời này, gương mặt Giang Khương nghiêm lại, chỉ là không thèm liếc mắt nhìn Hồ Minh Vũ, chỉ quay sang gật đầu với Viện trưởng Từ, khiến cho Hồ Minh Vũ vừa mới ngẩng đầu kiêu ngạo được một lát, sắc mặt liền đen lại.   

Nhưng trong lòng Giang Khương cũng âm thầm kinh hãi, thầm nghĩ: Tên tiểu tử này đã là y sĩ nhị phẩm rồi sao? Xem ra Trưởng lão viện đúng là thâm tàng bất lậu. Trước giờ hắn được xem là y sĩ trẻ nhất của Thiên Y Viện, xem ra cũng không quá tin tưởng vào nó. Chỉ nhìn phẩm chất và cấp độ của người này, cùng với khí thế mà y biểu hiện ra, chỉ sợ nội khí tu luyện đã rất kinh người. Thậm chí có thể là Thiên giai.   

- Y sĩ thực tập Giang Khương, bây giờ cậu hãy thuật lại tường tận chi tiết sự việc của ngày hôm đó cho Hội viện ủy và y sĩ Hồ Minh Vũ được biết.   

Viện trưởng Từ Khải Liễu nhìn Giang Khương, giọng nói nghiêm túc:   

- Không được có bất kỳ sự giấu diếm vào.   

- Vâng.   

Đối mặt với yêu cầu của người đứng đầu Thiên Y Viện, Giang Khương hiển nhiên là phải hạ thấp tư thái, cung kính đáp.   

Lập tức Giang Khương cũng không che giấu. Dù sao chuyện mà Thiên Y Viện muốn điều tra, trên cơ bản không có cái gì là không tra ra được. Hơn nữa, sự việc đã có định luận, cho nên hắn liền đem hết mọi việc mà nói ra.   

Hồ Minh Vũ nghe Giang Khương nói, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, ánh mắt hiện lên thần sắc khác, sắc mặt dần dần có chút khó coi.   

Đợi đến khi Giang Khương nói xong, Từ Khải Liễu liền gật đầu. Lời Giang Khương nói cùng với lời ghi chép trong biên bản điều tra không có gì khác biệt, lập tức quay sang nhìn Hồ Minh Vũ bên cạnh, nói:   

- Y sĩ Hồ Minh Vũ, không biết cậu có còn muốn hỏi gì không?   

Đối mặt với Viện trưởng Từ, Hồ Minh Vũ thật ra không dám có bất cứ điều gì bất kính. Mặc dù sắc mặt có chút khó coi, nhưng vẫn mỉm cười, gật đầu với Viện trưởng Từ.   

- Giang Khương, tôi hỏi cậu, cậu nói lúc đó cậu nhìn thấy Tế Thế Đỉnh được đào lên, tình huống của nó là như thế nào?   

Hồ Minh Vũ âm trầm hỏi Giang Khương.   

- Ặc!   

Nghe được lời này, Giang Khương có chút sửng sốt. Hắn vốn tưởng rằng tên tiểu tử này sẽ làm khó dễ chuyện hắn cấu kết với Cổ môn, nhưng không nghĩ đến lại hỏi câu hỏi như vậy, lại còn khẩn trương như thế.   

Nhưng Giang Khương cũng không dám có bất cứ do dự nào. Dù sao cái gì cần nói hắn cũng đã nói hết, chỉ là miêu tả lại chi tiết một chút mà thôi:   

- Đại đỉnh hoàn chỉnh, quanh thân dính đầy đất.   

- Lúc đó đại đỉnh hoàn chỉnh, thế thì tôi hỏi cậu, lúc đó nắp đỉnh đang đậy bên trên sao?   

Hồ Minh Vũ nhướng mày, trầm giọng hỏi.   

- Đúng.   

Giang Khương ngẩn người, sau đó gật đầu:   

- Đúng vậy, khi được đào lên, đại đỉnh đang được đậy nắp.   

- Có đậy chặt không? Nắp đỉnh có bị chếch đi không?   

Sắc mặt Hồ Minh Vũ càng lúc càng khó coi.   

Nghe Hồ Minh Vũ hỏi, những thiên y sư và y sư nhất phẩm đều lộ ra thần sắc khác nhau. Bọn họ không hiểu tại sao Hồ Minh Vũ lại hỏi vấn đề như vậy, hơn nữa còn rất khẩn trương.   

Bởi vì căn cứ theo điều tra lúc đó, bên trong Tế Thế Đỉnh cũng không còn vật gì khác. Nếu có thì cũng là cái nắp mà Bá tước Huyết tộc mang đi, Giang Khương cũng sẽ không cần bịa ra chuyện như vậy.   

Mày Giang Khương dần dần cau lại, nhìn vẻ mặt khẩn trương của Hồ Minh Vũ, chậm rãi gật đầu:   

- Không chếch, nắp đỉnh đóng rất chặt.   

- Vậy nó được mở ra như thế nào?   

Hồ Minh Vũ lạnh giọng hỏi:   

- Nếu nó đã được đóng chặt, vậy thì làm thế nào để mở nó ra? Là ai đã mở nó ra?   

Giang Khương mở to mắt, nhớ đến tình huống lúc đó. Hắn quả thật có chút mơ hồ.   

Lúc đó, bởi vì cả người hắn dính đầy máu chảy xuống đại đỉnh, hơn nữa nhờ tác dụng của hình xăm, đại đỉnh mới được mở ra.   

Bây giờ Hồ Minh Vũ cứ bám lấy vấn đề này không tha, chẳng lẽ...   

Nghĩ như vậy, Giang Khương thoáng trầm ngâm, trong đầu xẹt qua mấy ý niệm, sau đó nói:  

- Không biết. Dù sao chỉ cần giật giật vài cái là nắp đỉnh bung ra.   

- Bung ra?   

Nhìn vẻ mặt của Hồ Minh Vũ, rõ ràng là không tin:   

- Điều này không thể nào? Nắp đỉnh không có khả năng tùy tiện bung ra được.   

Nói đến đây, Hồ Minh Vũ ngừng một chút rồi nói tiếp:   

- Thành thật nói nó được mở như thế nào?   

Nghe được lời này, hai mắt Giang Khương nheo lại, ánh mắt hiện lên sự khác thường. Tên tiểu tử này xem hắn là ai vậy?   

- Tôi làm sao mà biết? Nó tự bung ra mà.   

Giang Khương nhún vai, nói:   

- Hơn nữa bên trong cũng không có gì, chỉ là một cái đỉnh trống không.   

- Tự mình bung ra? Tuyệt đối không có khả năng.   

Thấy biểu hiện của Giang Khương như vậy, ánh mắt Hồ Minh Vũ phát lạnh, lạnh giọng nói:   

- Y sĩ thực tập Giang Khương, cậu nên biết cho rõ ràng, tôi đại diện cho Trưởng lão viện tiến hành chất vấn cậu. Nếu cậu dám giấu diếm, hậu quả cậu chắc sẽ biết.   

Giang Khương cười lãnh đạm không thèm quan tâm. Lúc đó chỉ có đám người Bá tước Huyết tộc, cũng chẳng có ai. Về phần nắp đỉnh làm sao mà được mở ra, hắn không nói, làm sao ai biết được.   

- Y sĩ Hồ Minh Vũ, thật sự là nó tự bung ra.   

Nói đến đây, Giang Khương lại nhún vai, bày ra vẻ mặt vô tội:   

- Hơn nữa, cho dù đại đỉnh được chôn rất nhiều năm, hẳn đã có chút gỉ sét. Tôi và Bá tước Phoenix của Huyết tộc đấu với nhau trên nắp đỉnh, hẳn đã làm nó lung lay, sau đó tự văng ra cũng là chuyện bình thường mà.   

Thấy hai người tranh luận như vậy, các vị y sư nhất phẩm bắt đầu thấp giọng nghị luận với nhau. Còn nhóm người Thiên y sư Từ Khải Liễu thì sắc mặt có chút khác thường lẫn nghi hoặc. Từ Khải Liễu quay sang nhìn đại đỉnh rồi lại nhìn Giang Khương, sắc mặt có chút ngưng trọng.   

Nghe được lời này của Giang Khương, Hồ Minh Vũ rõ ràng không tin, nhưng Giang Khương đã chắc chắn như thế, y cũng không thể làm gì được.   

Lập tức cười lạnh, nhìn Giang Khương nói:   

- Được, được, nếu cậu không muốn nói, vậy chúng ta tạm gác chuyện này sang một bên.   

Dứt lời, Hồ Minh Vũ nhìn chằm chằm Giang Khương, lạnh giọng nói tiếp:   

- Căn cứ theo ghi chép và lời khai có liên quan của cậu, việc cậu cấu kết với Cổ môn là thật?   

- Không phải cấu kết, mà là có chút quen biết.   

Giang Khương hơi chột dạ.   

- Được, căn cứ theo điều lệ quy định của Thiên Y Viện, cấu kết với người của Cổ môn, nhẹ thì bị trục xuất, nặng thì phế nội khí, sau đó trục xuất khỏi nội viện.   

Hồ Minh Vũ cười âm lãnh, sau đó quay sang nhìn Viện trưởng Từ, lạnh lùng nói:   

- Nếu Giang Khương cấu kết với Cổ môn là thật, như vậy, Viện trưởng Từ Khải Liễu, tôi đại diện cho Trưởng lão viện, yêu cầu nội viện dựa theo quy định phế bỏ nội khí của Giang Khương rồi trục xuất ra ngoài.

Bình luận

Truyện đang đọc