BINH VƯƠNG THẦN BÍ

- Tiểu tử kia, mày cho rằng lão tử đang giả bộ à? Mày cứ chờ đó, chờ Đồn trưởng Ngô phái người đến, rất nhanh mày sẽ biết tao lợi hại như thế nào.   

Hồ Lực nổi giận đứng mắng ngoài cửa phòng khám. Trong lúc đang chửi khí thế liền bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang.   

Gã nổi giận nhìn chung quanh, muốn xem điện thoại của ai mà không thức thời lại reo vào lúc này, liền nhìn thấy Giang Khương cho tay vào túi móc điện thoại ra.   

Nhìn cái tên hiện lên trên màn hình, Giang Khương mỉm cười, nhìn Hồ Lực đang căm tức trước mặt, nói:   

- Cục trưởng Lý, xin chào.   

Một tiếng Cục trưởng Lý liền thu hút ánh mắt của mọi người, đặc biệt là Hoàng ca.   

- Đấy, thấy chưa? Không phải tôi nói cứ chờ xem sao?   

- Cục trưởng Lý?   

Lưu tỷ có chút sửng sốt, sau đó nhớ đến một người, không khỏi cả kinh:   

- Chẳng lẽ là Cục trưởng Lý của phân cục Hà Tây chúng ta?   

- Chính là anh ta. Tôi đã nói không có việc gì đâu.   

Hoàng ca thấp giọng cười.   

Lúc này, Giang Khương vẫn bình tĩnh trò chuyện với người bên kia:   

- Vâng, đúng vậy, là có chuyện như vậy, không nghĩ đến lại kinh động đến anh.   

- Vâng, là do bên kia cố ý gây chuyện với phòng khám chúng tôi. Chỉ vì chút việc nhỏ mà bắt chúng tôi phải đóng cửa. Bây giờ còn đang bao vây phòng khám của chúng tôi, đúng là đã gây phiền phức cho anh rồi.  

- Haha, không có việc gì đâu. Nhờ anh nói với lão Ngô một tiếng. Nếu muốn đến thì cứ đến, tôi cũng không muốn làm anh ấy khó xử. Hôm nào tôi mời anh ăn cơm.   

Hồ Lực vểnh tai nghe Giang Khương nói chuyện, sắc mặt bắt đầu thay đổi.   

Giang Khương nói thêm vài câu với bên kia, sau đó cúp điện thoại, rồi nhìn đồng hồ, sau đó quay sang nói với Hồ Lực:   

- Được rồi, anh cứ chờ ở chỗ này. Nhưng tôi nói cho anh biết, nếu anh dám động vào phòng khám chúng tôi, tôi sẽ chặt chân của anh đấy.   

- Mày…được…tao chờ. Tao cũng là đơn vị chấp pháp hành chính, đừng tưởng rằng người nào cũng có dũng khí bao che cho mày. Cho dù Lý Diệc Dương có đến, cũng không làm gì được đâu.   

Nghe Giang Khương đe dọa mình, sắc mặt Hồ Lực đỏ lên, nổi giận quát lớn.   

Mặc dù Hồ Lực không tin tưởng Cục trưởng Lý gọi điện thoại cho Giang Khương, nhưng gã vẫn cứng họng uy hiếp Giang Khương, chỉ vì gã tin rằng, một đơn vị chấp pháp báo cảnh sát, cho dù cục Cảnh sát cũng không thể chính thức bao che. Nhiều nhất cũng chỉ là kéo dài thời gian mà thôi.   

Hôm nay, có thể nói là Hồ Lực đã mất hết mặt mũi. Gã quyết định sẽ chờ ở chỗ này, chờ người của cục Cảnh sát đến. Nếu hôm nay không lấy lại mặt mũi, sau này gã cũng đừng lăn lộn nữa.   

Giang Khương mỉm cười, nói với đám người Hoàng ca bên cạnh:   

- Được rồi, cũng đến giờ rồi, mọi người trở về làm việc đi.   

- Đến giờ rồi?   

Mọi người liếc mắt nhìn nhau. Không biết Giang Khương đang nói cái gì, nhưng nếu Giang Khương đã nói trở về làm việc, hơn nữa nhìn bộ dạng của Hồ Lực, trước khi cảnh sát đến, sẽ không dám xông vào. Cho nên mọi người cũng không nói gì, đi theo Giang Khương trở vào trong, để lại đám người Hồ Lực đứng canh cửa chờ cảnh sát.   

- Làm sao bây giờ? Đội trưởng Hồ, chúng ta…   

Nhìn đám người Giang Khương trở lại vào trong, đám người của sở Thanh tra Y tế không dám tiến vào, nhưng cũng không dám bỏ đi. Nhìn ánh mắt hả hê của người qua đường xem náo nhiệt, bọn họ có chút không được tự nhiên. Cho nên, một gã cấp dưới không nhịn được lên tiếng hỏi Hồ Lực.   

- Làm sao bây giờ? Thì chờ thôi chứ làm sao? Nếu cậu có thể đánh vào, chúng ta cũng không cần chờ nữa.   

Nhìn bệnh nhân đang vây xem náo nhiệt bên cạnh, thỉnh thoảng lại có ánh mắt tò mò của người qua đường, Hồ Lực không khỏi nổi giận.   

- Vâng, vâng.   

Nghe Hồ Lực rống lên như vậy, gã thuộc hạ ngượng ngùng lui xuống,   

Hồ lão vừa lúc khám xong cho một người bệnh, nhìn thấy Giang Khương bước vào, cười hỏi:   

- Thế nào rồi?   

Giang Khương đáp:   

- Không có việc gì. Bên này tạm thời không có việc gì, hơn nữa con nghĩ bên phía Phó tỉnh trưởng La cũng đã điều tra xong.   

Nghe nói tình hình tạm thời đã ổn định, hơn nữa còn rất nhanh sẽ được giải quyết, Hồ lão thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói:   

- Vậy là tốt rồi, vất vả cho con quá.   

Hồ Lực đang đứng trước cửa phòng khám Khánh Nguyên, đi qua đi lại, thỉnh thoảng nhìn đồng hồ, càng lúc càng bất an. Đường Văn Các cách đồn công an nhiều nhất cũng chỉ mất mười phút, nhưng bây giờ đã là hai mươi phút vẫn không thấy người đến.   

Lúc này, Hồ Lực đã thật sự tin vào cuộc điện thoại kia là Cục trưởng Lý điện cho Giang Khương. Nhưng rồi gã cũng cảm thấy tức giận. Lý Diệc Dương ông có gan bao che, vậy thì sở Thanh tra Y tế chúng tôi cũng không phải ngồi không. Có ngon thì đừng ra ngoài.   

Đi qua đi lại mấy chục phút, Hồ Lực rốt cuộc không nhịn được nữa. Nếu đồn trưởng Ngô đã không xuất hiện, chẳng lẽ gã lại ở chỗ này làm trò cười cho người ta?   

Cố gắng áp chế lửa giận, móc điện thoại ra gọi cho đồn trưởng Ngô, cũng không trên danh nghĩa giao tình gì nữa mà là lấy danh nghĩa của sở Thanh tra Y tế ra nghiêm chỉnh báo án. Gã không tin đối phương sẽ không ra ngoài.   

Nhưng chỉ mới bấm được hai con số, điện thoại đột nhiên vang lên. Nhìn tên hiện trên màn hình, Hồ Lực có chút sửng sốt, sau đó vội vàng áp chế lửa giận trong lòng, vui vẻ nói:   

- Chủ nhiệm, tôi đang ở phòng khám Khánh Nguyên?   

- A, cái gì? Không được xử phạt? Tại sao? Hôm nay bọn họ chủ động đánh chúng ta, chúng ta sao lại…   

Sắc mặt Hồ Lực thay đổi, nói.   

Lại nghe thêm một lúc, sắc mặt Hồ Lực lại tái nhợt, không cam lòng, hỏi:   

- Hả, thật không?   

Chỉ mới hỏi được nửa câu, đã nghe bên kia truyền đến tiếng tút tút. Hồ Lực nhìn điện thoại trong tay, tức giận mắng một tiếng “Mẹ kiếp!”, sau đó hung hăng đập bể điện thoại xuống đất.   

Đáng thương cho cái điện thoại di động tương đối đắt tiền, bốp một cái đã tan tành trên mặt đất.   

Đám cấp dưới bên cạnh nhìn điện thoại bị đập bể, ngẩng đầu kinh nghi nhìn Đội trưởng Hồ nhà mình. Vừa rồi vẫn còn tốt mà, sao bây giờ lại đột nhiên nổi điên, đập cái điện thoại mấy ngàn đồng thành như vậy?   

Hồ Lực thở hổn hển, mặt tái xanh, không cam lòng nhìn bảng hiệu phòng khám Khánh Nguyên, sau đó đá mạnh một cái, quay đầu bỏ đi.   

- Đội trưởng, đội trưởng.   

Nhìn Hồ Lực đập bể điện thoại rồi bỏ đi không nói câu nào, đám cấp dưới nhìn nhau rồi vội vàng đuổi theo. Đội trưởng Hồ đi rồi, bọn họ hiển nhiên không dám ở chỗ này nữa.   

Hoàng ca đứng trong phòng thuốc, thỉnh thoảng lại chú ý đến tình huống bên ngoài. Sau khi nhìn thấy hết thảy, thấy Hồ Lực đột nhiên đập bể điện thoại của mình, ngay cả cảnh sát cũng không đợi đã quay đầu bỏ đi. Mặc dù không rõ là chuyện gì, nhưng vẫn không nhịn được mà phá lên cười.   

Đám người Lưu tỷ nghe Hoàng ca nhìn ra cửa mà cười to, cũng vội vàng chạy ra xem, liền thấy đám người của sở Thanh tra Y tế cùng nhau bỏ đi, chỉ còn lại chiếc điện thoại nát vụn trên mặt đất.   

Những bệnh nhân vẫn ở bên cạnh xem náo nhiệt, lúc này thấy các y tá chạy đến, liền đem tình huống vừa nãy nói cho các cô nghe. Nghe xong Hồ Lực nhận được một cuộc điện thoại rồi tức giận ném điện thoại, sau đó bỏ đi, mặc dù không hiểu ra sao, nhưng tất cả đều cảm thấy vui mừng.   

- Hồ lão, bác sĩ Giang, đám người của sở Thanh tra Y tế đã bỏ đi rồi.   

Hoàng ca vui mừng chạy vào trong phòng khám bệnh báo cáo cho Hồ lão và Giang Khương nghe.   

- Ồ, bỏ đi rồi sao?   

Hồ lão có chút sửng sốt nhìn Giang Khương.   

Giang Khương gật đầu nói:  

- Chắc hẳn là đã nhận được lệnh của cấp trên, sẽ không trở lại phòng khám chúng ta gây phiền phức nữa đâu.   

- Như thế là tốt rồi.   

Hồ lão vui mừng gật đầu.   

Tâm trạng của Lưu Bách Căn lúc này không tệ, đang ở trong một phòng bao sa hoa, cùng một đám mèo mả gà đồng uống rượu nghe nhạc.   

- Nào, Lưu thiếu, em mời anh một ly.   

Một cô gái bộ dạng thanh tú bưng ly rượu, cười khanh khách nói với Lưu Bách Căn.   

- Được, được, hôm nay tâm trạng của tôi rất tốt, nhất định phải uống thêm mấy ly. Hahah…   

Lưu Bách Căn cầm ly rượu nhẹ nhàng cụng với cô gái kia một cái, sau đó dứt khoát ngửa đầu uống cạn.   

Bên cạnh là một thanh niên gương mặt hơi dài, thậm chí còn đeo đôi bông tai, nhìn Lưu Bách Căn cười nói:   

- Bách Căn, hôm nay có chuyện gì mà tâm trạng tốt như vậy?   

- Haha, không có gì. Hai ngày trước có một thằng ranh chọc tôi mất hứng, hai ngày qua đã tìm người xả giận cho mình thôi.   

Nói đến đây, Lưu Bách Căn mỉm cười, sau đó khoác tay lên vai Lâm Duệ Duệ, đắc ý nói:   

- Duệ Duệ, có còn nhớ tên bác sĩ Tiểu Giang kia không? Dám không nể mặt Lưu gia chúng ta? Anh đã cho người phạt bọn họ một khoản tiền, đóng cửa ba ngày. Bây giờ bọn họ hẳn đã biết, không nể mặt Lưu gia chúng ta sẽ là hậu quả gì.   

- Bách Căn, anh thật đúng là đã cố tình tìm người dạy cho bọn họ một bài học sao?   

Nghe được lời này, gương mặt xinh xắn của Lâm Duệ Duệ hiện lên vẻ tò mò. Cô vẫn còn nhớ rõ gương mặt đẹp trai của chàng bác sĩ kia.   

- Đương nhiên, lần này tên đó cũng làm cho cha anh không vui. Lão gia tử của anh mời hắn đến xem bệnh, thế mà hắn lại không đến. Có biết bao giáo sư, chuyên gia vừa nghe thấy tên của nhà anh, hận không thể chạy ngay đến cửa. Người này đúng là làm càn mà.   

Lưu Bách Căn cười lạnh.   

- Haha, Bách Căn, đối với những đứa không có mắt như vậy, nhất định phải dạy cho bọn chúng một bài học, để bọn họ biết được cái gì gọi là trời cao đất rộng.   

Gã thanh niên bên cạnh đắc ý nói:   

- Anh chẳng những phải phạt bọn họ một khoản, đóng cửa phòng khám, mà còn phải tước giấy phép kinh doanh của bọn họ luôn. Có như vậy, bọn họ mới biết sự lợi hại của anh.

Bình luận

Truyện đang đọc