BINH VƯƠNG THẦN BÍ

Sắc mặt Thiên y sư Từ Khải Liễu không được dễ coi cho lắm. Sau khi bà nghe La lão y sư báo cáo xong thì đã cùng Thiên y sư Lưu Mộc Dương mật đàm trong văn phòng nửa ngày, sau đó triệu người phụ trách ngoại viện Thiên Y viện vào phòng làm việc, thương nghị hơn nửa ngày.   

Giang Khương thân là chủ Tề Thế Đỉnh, là Y sĩ nhất phẩm lại bị hai đợt người ám sát, hơn nữa đợt người thần bí cuối cùng, chẳng những đắc thủ, hơn nữa hình như còn cực kỳ quen thuộc với Thiên Y viện, thậm chí còn có thể luyện chế ra “Phá thiên đan” ngay cả Thiên Y viện giờ cũng không có. Tuy chỉ là Phá thiên đan có tì vết, nhưng người sử dụng lại có quan hệ với giới quân đội thế tục. Điều này đủ để Thiên Y viện phải cảnh giác cực lớn rồi.   

Hiện tại bề ngoài Thiên Y viện cực kỳ vững vàng, nhưng trên thực tế lại có tồn tại nguy cơ. Nếu không lần này đã không gây ra chuyện chủ đỉnh Giang Khương bị chất vấn rồi. Nếu chuyện này gác lại mấy chục năm trước, Thiên Y viện có đủ thời gian và năng lực đợi thêm hai ba chục năm nữa, cho đến khi Giang Khương hoàn toàn trưởng thành.   

Nhưng bây giờ, Thiên Y viện không chờ nổi, cho nên mới xuất hiện tình huống như bây giờ.   

- Chủ nhiệm Dư... Về việc điều tra chuyện này, xin nhất định phải lập tức tiến hành, không được để xảy ra sai sót... Hai nhóm người này, nhất định phải cử những người đắc lực, sớm điều tra ra kết quả!   

Thiên y sư Từ Khải Liễu nhìn người trung niên gương mặt nghiêm nghị chậm rãi nói.   

- Vâng... Ngoại viện nhất định sẽ dốc hết sức...   

Vị Chủ nhiệm Dư này khẽ gật đầu, ánh mắt hơi chớp động một chút, sau đó chần chờ nói:   

- Viện trưởng, có điều nếu như liên quan đến...   

- Tra đến cùng... Tôi và Mộc Dương sẽ dốc sức ủng hộ Ngoại viện..   

Thiên y sư Từ Khải Liễu nhìn vẻ chần chừ của Chủ nhiệm Dư này liền nghiêm mặt, trầm giọng nói.   

- Được... Vậy tôi sẽ đi sắp xếp. Bất kể đối thủ là ai, Ngoại viện cũng sẽ cho Viện trưởng một kết quả điều tra hài lòng!   

Chủ nhiệm Dư thẳng lưng, ngẩng đầu tự tin nói.   

Thiên y sư Từ Khải Liễu nhìn Chủ nhiệm Dư sải bước đi ra khỏi phòng làm việc mới nhìn Thiên y sư Lưu Mộc Dương một cái, sau đó hài lòng gật đầu. Ngoại viện Thiên Y viện chính là chỗ dựa và là tấm lá chắn mạnh nhất của Thiên Y viện từ khi lập viện đến nay. Cho dù là trăm năm trước khi bị ngoại vực xâm phạm, thành viên ngoại viện chết trận gần phân nửa nhưng vẫn có thể đảm bảo trong viện gần như không chút tổn hại nào.   

Có Ngoại viện dốc hết sức điều tra, chuyện này bất kể thế nào chắc chắn cũng sẽ có một kết quả.   

Sắc mặt Ngô tiên sinh cũng rất khó coi, nhìn hình ảnh trên màn hình vệ tinh thấy cái hố đất bên cạnh cây đại thụ thì mặt liền xanh lè, trầm giọng nói:   

- Kéo hình ảnh lại gần một chút...   

- Ngô tiên sinh... Thế này là rõ nhất rồi ạ!   

Người phụ trách bên cạnh chậm rãi nói:   

- Căn cứ theo tin chúng ta vừa nhận được, Giang Khương đúng là đã trở về Thiên Y viện. Kết hợp với hình ảnh trước mắt, có thể hoàn toàn chắc chắn tin tức không có vấn đề!   

- Không thể nào...Làm sao có thể? Uống Phá thiên đan, hơn nữa tôi còn nhìn thấy hắn nổ tung cơ thể mà chết, sao có thể vẫn còn sống...   

Ngô tiên sinh vẻ mặt không thể tin lẩm bẩm nói.   

Một lúc sau, lão mới nhìn về phía người phụ trách trầm giọng nói:   

- Phái người qua bên kia xác nhận tình hình, đồng thời tôi cần tất cả những manh mối về chuyện Giang Khương sống lại!   

- Xin lỗi. Ngô tiên sinh... Phòng ngoại cần không cách nào đến được. giờ Ngoại viện Thiên Y viện chắc chắn đã bắt đầu khởi động toàn diện điều tra chuyện này. Chúng ta phải rút tất cả lực lượng bên ngoài...   

Người phụ trách chậm rãi thở ra một hơi, nhìn về phía Ngô tiên sinh nói:   

- Hẳn anh cũng biết sự kinh khủng của Ngoại viện Thiên Y viện. Tuy bình thường họ trong trạng thái bán sôi sục, nhưng một khi khởi động toàn diện sẽ kinh khủng nhường nào có lẽ anh rất rõ!   

- Được... Có điều tôi vẫn mong ngoại cần cố gắng phối hợp với tôi. Chuyện này... tôi sẽ báo cáo cho công tử!   

Sắc mặt Ngô tiên sinh xanh mét, trầm giọng nói.   

- Dĩ nhiên...   

Người phụ trách nhẹ nhàng nhún vai một cái, trả lời:   

- Ngoài ra còn báo cho Ngô tiên sinh một tin bí mật. Sau khi Giang Khương trở về Thiên Y viện nghe nói đã đột phá Thiên vị, hơn nữa còn một mình hoàn toàn đánh bại hai Thiên vị và bốn Địa giai ngoại viện...   

- ...   

Sắc mặt Ngô tiên sinh từ xanh chuyển sang trắng bệch, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của người phụ trách rất có ý định một tát tát chết mình.   

Ngày thứ hai sau khi Giang Khương tiến vào phòng luyện đan, lần này hắn rất nghiêm túc không còn chạy từ phòng luyện đan đi tắm rửa, ăn cơm, uống trà các thứ nữa. Căn cứ theo tin tức các học đồ luyện đan truyền ra, y sĩ Giang Khương sau khi thất bại cả ngày dường như tâm trạng không hề bị ảnh hưởng gì. Sau khi hắn chậm rãi ăn hai hộp cơm lớn thì giờ đang kê cao gối lên Tề Thế Đỉnh bảo bối của hắn ngủ một giấc, hơn nữa rất có khả năng sẽ ngủ đến sáng.   

Mọi người nghe thấy tin này thì càng nghi ngờ hơn. Cho dù là người đặt Giang Khương thắng hay thua thì sâu trong lòng cũng thấy thấp thỏm. Giống như coi thi đấu World Cup vậy, không ai biết hôm nay kết quả sẽ bất ngờ hay cuối cùng vẫn đúng như dự đoán...   

Hồ Quang Dương bưng một ly rượu, sau khi nhấp một ngụm rượu thì cau mày nhìn về phía Thiên y sư Chu Thế Dương nói:   

- Thế nào? Anh không có cách gì sao?   

- Không có...   

Sắc mặt Thiên y sư Chu Thế Dương chán nản lắc đầu nói:   

- Bây giờ người của Thiên y sư Lưu Mộc Dương đã quản chế giám sát toàn bộ quá trình. Dưới giám sát toàn diện như vậy, đừng nói tôi, cho dù là Thiên y sư Từ Khải Liễu cũng không thể nào bên táy máy tay chân.   

- Vậy chúng ta cũng chỉ có thể nhìn thằng nhãi Giang Khương tiếp tục như vậy?   

Hồ Quang Dương lạnh giọng nói:   

- Lỡ như thằng nhãi này thuận lợi vượt qua cửa này, sau này chúng ta sẽ phiền phức đấy!   

- Không còn cách nào khác...   

Sắc mặt Thiên y sư Chu Thế Dương âm trầm nói:   

- Có điều tôi không tin thằng nhãi này có thể vượt qua bài kiểm tra này. Mười loại đan dược, lần lượt từ sơ, trung đến cao cấp... Một luyện đan sư không có mười mấy năm kinh nghiệm thì không thể nào vượt qua được khảo hạch này chứ đừng nói gì đến thằng nhãi căn bản trước giờ chưa từng tiếp xúc với luyện đan. Hắn tuyệt đối không thể nào vượt qua được!   

- Hừ... Cái này cũng khó nói...   

Trước suy nghĩ tự an ủi mình của Thiên y sư Chu Thế Dương, Hồ Quang Dương không lạc quan được như vậy. Lão lạnh giọng nói:   

- Thằng nhãi Giang Khương này một bước lên Thiên vị, lần trước còn luyện ra Nguyên Phong Đan, những chuyện này không phải là giả, nếu không anh nghĩ vì sao tôi phải mạo hiểm như vậy...   

Nói tới đây, Hồ Quang Dương thở dài, sau đó nhìn chằm chằm Thiên y sư Chu Thế Dương nói:   

- Được rồi... anh tự cân nhắc kỹ đi, chuyện này liên quan đến vị trí chủ Tề Thế Đỉnh... Chuyện nên làm chúng tôi đã làm rồi... Còn lại thì dựa vào anh thôi!   

- Nên làm cũng làm rồi... Mạnh Thiên Phong kia... nhận Khai Tuệ đan của tôi, vậy mà...   

Nói tới đây, Thiên y sư Chu Thế Dương hận đến mức cắn răng nghiến lợi, viên Khai Tuệ đan kia lão đã hao phí cả nửa đời tích góp.   

- Mạnh Thiên Phong đồng ý sẽ giúp cho anh trong chuyện này thì cũng đã làm rồi... Chẳng qua là do anh thiếu may mắn!   

Nói tới đây, sắc mặt Hồ Quang Dương hơi khó coi. Là Trưởng lão thứ tịch, quan hệ giữa lão và Mạnh Thiên Phong không tốt lắm. Lần này kéo Mạnh Thiên Phong ủng hộ Thiên y sư Chu Thế Dương đã không dễ dàng gì rồi. Dù sao với Mạnh Thiên Phong mà nói, ai là chủ Tề Thế Đỉnh cũng thế. Chỉ cần đảm bảo có thể kéo dài truyền thừa cho Thiên Y viện là được. Cho nên Mạnh Thiên Phong mới đồng ý chuyện này.   

Nhưng muốn Mạnh Thiên Phong thực sự vi phạm nguyên tắc, làm chuyện vô ích cho Thiên Y viện thì trên căn bản là không thể nào...Hoặc là một viên Khai Tuệ đan vẫn chưa đủ.

Bình luận

Truyện đang đọc