BINH VƯƠNG THẦN BÍ

Nước sâm vàng nhạt chậm rãi di động trong ống tiêm. Giang Khương khẽ cau mày nhìn chất lỏng trong ống tiêm, phe phẫy khẽ, dịu dàng giống như với tình nhân vậy.   

Người đàn ông trung niên và người thanh niên tên Dương Mộc bên cạnh thấy động tác dịu dàng cẩn thận của Giang Khương, lúc này mặt cũng thoáng tò mò. Chẳng lẽ chút nước sôi ngâm cũng có thể tiêm vào người sao? Chỉ có Dương Mộc mới mơ hồ cảm nhận được, binh sĩ rất lợi hại này dường như làm việc lớn rất uy mạnh, nhưng làm việc nhỏ lại cẩn thận tới tận cùng. Đầu tiên cũng truyền dịch cho Tiểu Bảo đã, giờ hẳn không phải dùng thứ nước này để tiêm.   

Đương nhiên Giang Khương sẽ không dùng thứ này để tiêm rồi. Cho dù là tiêm bắp hay truyền dịch cũng đều phải dùng thiết bị điều chế tương đối tinh tế, trừ độc sát khuẩn mới có thể tiêm vào người được. Nếu tiêm truyền có thể dùng thứ thô sơ thế này, hàng năm không biết có bao nhiêu người chết đây.   

Giơ ống tiêm lên, vô cùng cẩn thận nhỏ một giọt nước vào muội bàn tay, cảm nhận độ ấm. Chỉ còn hơi ấm, không quá nóng nữa, lúc này Giang Khương mới đặt cái bơm tiêm không có mũi tiêm tới bên mép Tiểu Bảo, nhỏ từng giọt canh sâm vào trong miệng Tiểu Bảo.   

Nhìn động tác vô cùng cẩn thận của Giang Khương, người đàn ông trung niên mới thở phào nhẹ nhõm. Hóa ra không phải để tiêm, là mớm thuốc thôi.   

Một ống tiêm có chút canh sâm, Giang Khương cẩn thận nhỏ tới năm sáu phút, khiến người đàn ông trung niên và Dương Mộc đứng một bên không hiểu sao. Một người đàn ông sao lại có thể kiên nhẫn như vậy, chỉ chút thuốc trong bơm tiêm mà nhỏ từng giọt từng giọt một, làm bao lâu như vậy sao?   

Nhìn giọt nước thuốc cuối cùng đã tiến vào miệng Tiểu Bảo, không còn thấy đâu nữa, lúc này Giang Khương mới hài lòng gật đầu. Bởi người bệnh đang hôn mê, trên cơ bản mất công năng tự nuốt. Nếu muốn Tiểu Bảo có thể hấp thu được thì cũng chỉ có thể làm như vậy thôi.   

Đặt bơm tiêm vào chén trà ở một bên, sau đó Giang Khương liền cười với hai người, nói:   

- Thật sự là phiền hai người quá rồi!   

Nghe thấy tiếng cảm tạ của Giang Khương, hai người vội vàng cười lắc đầu nói:   

- Đâu có, đâu có... Dương Tiểu Bảo cũng là người trong thôn chúng ta, chúng ta sao có thể không để ý tới chứ!   

Lúc này, người đàn ông kia chỉ ra bên ngoài, nói:  

- Bên ngoài mới có giá treo dịch truyền, chúng ta ôm Dương Tiểu Bảo ra ngoài trước đi!   

- Được...   

Giang Khương gật đầu. Dù sao cũng không thể để người ta đứng cầm bình dịch hộ mình suốt được.   

Ôm Tiểu Bảo, mang theo cái chén ra ngoài, lúc này quả nhiên có người từ trong viện đi ra đại sảnh. Một cây gỗ cắm mấy cây định được biến trở thành cây treo bình dịch, đặt sẵn ở đó, lúc này cũng vừa vặn còn một cây đinh để treo bình.   

Dương Mộc treo bình dịch truyền lên, sau đó tìm một cái ghế cho Giang Khương ngồi xuống, mới gật đầu nói:   

- Tôi tên là Dương Mộc. Chúng tôi còn có việc, phải đi trước rồi...   

- Cám ơn hai người...   

Giang Khương gật đầu, hiển nhiên hiểu lúc này hai người còn phải đi giúp đỡ mọi người, rất vất vả nên vội vàng cám ơn bọn họ.   

Đợi hai người đi rồi, nhìn sắc mặt Tiểu Bảo dần dần hồng hào lên, hơn nữa hơi thở cũng mạnh mẽ lên, lúc này Giang Khương mới thở phào nhẹ nhõm, lại cầm bơm tiêm trong chén tràn, hút một chút nước sâm, chậm rãi nhỏ cho Tiểu Bảo.   

Giang Khương nhỏ thuốc cho Tiểu Bảo ở đó, một số người dân bị thương không nặng ngồi đây cũng đều tiếp cận tới chỗ Giang Khương.   

- Đồng chí... Thật sự chỉ có mình cậu tới sao?   

Rõ ràng những người dân này cũng biết tin Giang Khương mang tới rồi. Chẳng qua khi thấy hắn, mọi người vẫn không nhịn nổi, tiến tới hỏi trực tiếp.   

Nghe thấy câu hỏi này, nhớ tới các lính dù cùng nhảy với mình, trong lòng Giang Khương hơi cảm thán, vừa nhỏ thuốc cho Tiểu Bảo, vừa gật đầu nói:   

- Nhảy dù trên cao rất nguy hiểm, tổng cộng chỉ có mười một người xuống thôi, còn không biết có mấy người có thể tới nơi an toàn. Nhưng mục tiêu chủ yếu của bọn họ là huyện thành, biết rõ tình hình nơi đó xong mới có thể đến hương trấn. Bên này chỉ có một mình tôi!   

- Vậy... Cậu cố ý tới đây tìm nhà Dương Thế Bình rồi!   

Lúc này có một bà bác nhìn Dương Tiểu Bảo trong lòng Giang Khương, nghi hoặc hỏi thăm.   

Giang Khương cười khổ, buông ống tiêm đã hết thuốc ra, vừa đưa tay lau nhẹ bụi đất trên mặt Tiểu Bảo, vừa gật đầu.   

Thấy Giang Khương gật đầu, lại có người chần chừ hỏi:   

- Thằng ranh Dương Bảo Cường này mấy năm nay vẫn không về, chẳng lẽ cậu biết gã?   

- Tôi là bạn gã...   

Giang Khương gật đầu, lại đưa tay áo lên, đau lòng lau bụng đất trên người Tiểu Bảo.   

Nhìn động tác của Giang Khương, mấy người dân này mới âm thầm gật đầu. Thằng ranh nhà họ Dương có bạn bè không tồi. Trừ quan hệ vô cùng tốt ra, ai lại chịu nguy hiểm lớn như vậy, giờ khắc này một mình tới đây, cứu được đứa con duy nhất nhà gã. Nhìn dáng vẻ người ta đối với Dương Tiểu Bảo thì quan hệ này chỉ sợ rất thân thiết rồi.   

Mấy người dân còn đường vây lấy Giang Khương hỏi tình hình bên ngoài, lúc này một vị bác sĩ mặc áo blu trắng dính đầy vết máu mệt mỏi từ trong phòng cấp cứu đi ra, chậm rãi lắc đầu, sau đó người phụ nữ trung niên đứng chờ ngoài cửa kia bắt đầu khóc rống lên.   

- Bác sĩ Đào... Bác sĩ Đào, mau tới khám chân cho cha tôi một chút đi...   

Người bên ngoài thấy bác sĩ đã đi ra, vội vàng kêu lớn.   

- Được... Tới ngay...   

Vị bác sĩ Đào này thoạt nhìn tương đối chật vật, tóc khô khốc bù xù, trông chẳng khác gì lông gà, sắc mặt cũng vàng ệch, mang theo một đôi kính cận dầy cộp, trong mắt tràn đầy tơ máu, vẻ mặt tiều tụy. Lúc này nghe thấy bên ngoài có tiếng gọi, ông vội vàng mang theo một cái hòm thuốc, nhanh chóng đi tới.   

Nhìn dáng vẻ bác sĩ luống cuống tay chân như vậy, Giang Khương cau mày nói:   

- Nơi này chỉ có một bác sĩ sao?   

- Ôi... Vốn là có bốn bác sĩ, nhưng bác sĩ Lý và bác sĩ Hoàng đều bị chôn rồi. Hiện tại mọi người còn chưa moi ra được. Nhà bác sĩ Triệu trong huyện thành không biết thế nào nữa. Hôm qua là bác sĩ Đào trực phòng bệnh, may mà đại sảnh không sụp xuống...   

Sắc mặt một người dân khó coi, thở dài nói, ra hiệu:   

- Phòng hộ sĩ Tiểu Dương cũng sụp, vừa mới được mọi người cứu ra. Đáng tiếc thật, một cô gái thật tốt như vậy...   

Một người dân khác giờ cũng không nén nổi thở dài, nói:   

- Hơn nữa bác sĩ Đào là bác sĩ nội khoa, không phải bác sĩ ngoại. Còn may là ông ấy biết cũng nhiều... Nếu không thì giờ chúng ta cũng không biết phải làm gì đây!   

Nghe thấy những lời này, Giang Khương chậm rãi gật đầu.   

- Sợ là bị gẫy xương rồi... Cần chụp X-quang. Hiện tại tôi chỉ có thể cố định trước một chút, chờ tới lúc đường thông, sẽ phải ra ngoài nối xương...   

Lúc này giọng bác sĩ Đào vô tình truyền ra ngoài, trong giọng nói tràn ngập uể oải và bất đắc dĩ.   

- Bác sĩ Đào, ông cố nối xương cho cha tôi một chút đi... Không biết bao giờ đường mới thông, không biết cha tôi có chịu được lâu như vậy không...   

Con của bệnh nhân kia lúc này tràn đầy bất lực. Gã cũng hiểu rõ bác sĩ Đào chỉ chuyên nội khoa, nhưng trước mắt cũng không còn cách nào khác.   

- Tôi không biết nối xương mà...   

Giọng bác sĩ Đào tràn ngập bất đắc dĩ, nói:   

- Tôi là bác sĩ nội khoa, thật sự chưa bao chuyện này bao giờ. Hơn nữa chỉ sợ xương của cha cậu bị gãy nát, tôi không thể nối được...   

Lúc này có một người bên cạnh khuyên nhủ:   

- Lý Nha Tử, bỏ đi, bỏ đi, khu khụ...chờ làm khó bác sĩ Đào. Xương sườn của cha cũng gãy rồi, thở cũng không ổn nữa.... Khụ khụ...   

- Ôi ôi... Thầy Ngô, thầy Ngô, ông đừng nói chuyện nữa. Đã gãy xương sườn rồi thì càng không thể nói nhiều...   

Nghe tiếng ho khan của thầy Ngô, bác sĩ Đào vội vàng nói.   

Nơi này còn đang bận rộn rối bời, bên ngoài lại có hai người bê cánh cửa vào, kêu lớn:   

- Bác sĩ Đào, mau tới khám. Xem ông Lê còn cứu nổi không...   

Nghe thấy bên ngoài ồn ào, Giang Khương cũng nhìn Tiểu Bảo giờ hơi thở đã ổn định, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng hồng hào rồi, xem ra tạm thời hẳn không có vấn đề, hơn nữa với tốc độ dịch truyền trên đầu, ít nhất còn có thể truyền hai ba giờ. Lúc này hắn nhìn bác gái bị thương chút tay bên trái, nói:   

- Bác gái, tôi là bác sĩ ngoại khoa. Bác giúp tôi ôm Tiểu Bảo, tôi ra ngoài trợ giúp bác sĩ Đào...   

- Hả... Cậu là bác sĩ à... Vậy đi mau đi. Đưa tôi.. Tôi ôm cho cậu, cậu đi nhanh đi...   

Nghe thấy lời Giang Khương, bác gái kia sửng sốt rồi mừng rỡ, vội vàng đáp lời, sau đó cẩn thận nhận lấy Tiểu Bảo, ngồi xuống ghế, liên tục giục Giang Khương mau đi.   

Bên cạnh còn mấy người, giờ cũng mừng rỡ bất ngờ kêu lên:   

- Đúng rồi đúng rồi, vừa rồi tôi thấy đồng chí này cẩn thận như thế, rất giống bác sĩ... Thế thì tốt quá rồi, tốt quá rồi...  

Sau khi buông Tiểu Bảo xuống, Giang Khương liền lấy hòm cấp cứu trong ba lô ra, vội vàng bước nhanh ra ngoài sân, phía sau còn có hai người dân, vui mừng kêu lớn:   

- Đồng chí này là bác sĩ ngoại khoa, mọi người được cứu rồi...   

Nghe thấy lời này, một số người quanh đại sảnh cũng hưng phấn nhìn lại, thấy Giang Khương dù còn trẻ nhưng mặc một bộ quần áo đặc chủng của quân đội, trong tay còn cầm cái hòm thuốc mang dấu chữ thập đỏ, có vẻ cũng tương đối đáng tin cậy, lập tức vui mừng hẳn.   

Đi tới trong khu nhà, lúc này bác sĩ Đào đang cầm ống nghe kiểm tra cho một người bị dính đầy bụi đất nằm trên cánh cửa.   

Nhìn mặt người nọ dính máu, hơi thở không có, lúc này Giang Khương vội vàng đi tới. Để vị bác sĩ nội khoa này đi cấp cứu đúng là làm khó cho người ta.   

Giang Khương tới gần, bác sĩ Đào kia mới ngẩng đầu, nhìn về phía hai người nâng cánh cửa, lắc đầu bất đắc dĩ nói:   

- Không thể cứu rồi!   

- Không cứu được sao? Vừa rồi tôi còn thấy ông ấy thở mà...   

Một người thanh niên buồn bã nhìn bác sĩ Đào, nói:   

- Bác sĩ Đào, ông có cần kiểm tra thêm không!   

- Ông ấy mất máu nhiều quá, hơn nữa gãy không ít xương sườn rồi, chỉ sợ đã cắm vào trong phổi, không thở nổi nữa. Nhịp tim cũng gần như không có rồi... Tôi không có biện pháp. Nếu ở bệnh viện huyện thì còn có thể thử một lần...   

Lúc này rõ ràng bác sĩ Đào hiểu rất rõ năng lực của mình. Bệnh nhân như vậy nếu ở bệnh viện huyện thì có lẽ còn thử cứu một chút. Mình là bác sĩ nội khoa, đây cũng không phải chuyên môn của mình, căn bản không có biện pháp.

Bình luận

Truyện đang đọc